Fic title: Dice
Author: silver
Genres: Romance, Comedy, Gender Bender, Drama, Shoujo, Slice of Life.. và 1 chút gì đó như.. Angst.. (thập cẩm -_-")
Status: Ongoing
Summary:
Một cặp bạn thân... 1 thuộc dân bím tóc... 1 theo phái đầu đinh (có điều nhỏ này không bao giờ thắt bím và thằng nhóc kia nâng niu mái tóc chấm vai hơn báu vật!)
Cả 2 đều là những kẻ-chẳng-giống-ai (nói câu này hơi bị thừa vì vốn đâu có ai giống nhau!!!)
Rồi 1 ngày thằng nhóc nhận lời giúp nhỏ vác cưa đi "đốn" 1 đứa CON GÁI.. Cây đổ, nhưng nhỏ phải làm sao khi lớp vỏ con trai trong trò chơi này sắp bị phá vỡ bởi tên cố vấn mà nhỏ tin tưởng nhất...
Cảm nhận khi đọc:
Nói sao dc nhỉ uhm có thể nói là cổ tích tuổi teen :D và uhm hay lắm vậy thui đọc đi òi bít
P/s: chống chỉ định với ai đã qua tuổi teen :D và người xài răng giả , rụng mất tui ko chịu trách nhiệm đâu đấy
Chap01
---------------------------------------
1. Devil
"You said 'I'll never let you go, be right here to hold you close...."
_Điện thoại kìa! - thằng bạn thân ngóc đầu ra khỏi quyển sách, nhìn về phía ba lô của tôi.
_Kệ nó! - tôi cắt ngang, chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn gã.
Hắn cười cười, rồi lại chúi mũi vào quyển vở, hí hoáy vài dòng ghi chú..
"'Cause you don't have to be alone........ All these I promise you......."
_Mày nghe điện thoại đi, không tao đập bể nó bây giờ. - hắn cầm cây bút chặn lên trang sách tôi đang đọc, giọng đe dọa.
Tôi với lấy cái ba lô, lôi điện thoại ra và tắt phụt nó.
Hắn nhìn tôi, cười thích thú:
_Lâu lâu mới thấy mày cặm cụi dùi mài kinh sử như vậy. Mai đi thi chắc tao phải mang theo áo mưa.
_Papa bảo nếu tao không đứng nhất lớp kỳ này thì "say goodbye" với mày đi. - Nở nụ cười tuyệt đẹp nhìn nó, tôi đào 1 cái hố thật to - Mà tao lại không muốn xa mày tí nào! - cười nham hiểm với kẻ đang giương đôi mắt "hươu" ngơ ngác nhìn vì lời tôi vừa nói, tôi đẩy nó xuống - Mày còn nợ tao 28 nụ hôn + 17 cái hôn người lạ đấy nhé!
_Oh, thì ra là vậy! - giọng hắn tỉnh bơ - Sorry, tao không nhường cái mác "ST" của tao lại cho mày được, Ms. ND à!
_Fine, chỉ thương cháu tao phải trả nợ giùm cha nó.
_Không sao, nợ của cha nó tự cha nó trả! - Gã lại cười, cười hoài >___<
_Vậy tao phải nghỉ chơi với mày thật rồi! - tôi dài giọng, ra vẻ tiếc nuối - Tao còn chưa được nhìn mặt cháu..
_Yên tâm, lúc tao với mày trở thành người lạ, tao sẽ trả nợ cho mày xem. Lúc đấy không chừng mày phải gọi cháu mày bằng con! ^^
Mất 5s để hiểu ý hắn. Tôi trừng mắt:
_Mày có tin 2s sau mày sẽ trở thành vật bay không xác định rồi hạ cánh xuống Bồ Đào Nha không?
_Lại lôi bạo lực ra dọa dẫm kẻ yếu! Cứ như thế bao giờ mày mới có người yêu.. - gã chán nản lắc đầu 1 cách giả tạo.
_Mày đang làm thơ con ếch đấy à? Mà mặc kệ mày, ngồi đấy lảm nhảm.. Tao học bài!
Nó không nói gì nữa, chỉ tủm tỉm cười. Tôi lại cắm đầu vào quyển vở, cố gặm nuốt cho hết đống công thức + khái niệm khó nhai của môn P.A... Được hơn 2 tiếng, tôi buông quyển sách xuống, lăn dài ra bàn..
_Buồn ngủ quá!... Tại sao trên đời lại có 1 môn chán như P.A. Học môn này cả năm không cần đụng đến thuốc ngủ, cầm quyển sách lên là bắt đầu ngáy rồi!..
Tôi ngẩng đầu lên, tiếp:
_Tao với mày đâm đơn kiện bộ giáo dục đi. Tội lạm dụng quyền lợi ngang nhiên cạnh tranh cướp khách và lấn chiếm lãnh vực không thuộc quyền hạn của họ không có nhỏ đâu!..
Thoáng ngạc nhiên khi thấy gã im lặng nhìn, tôi nhướng mắt:
_Mày học xong rồi à?
_Xong hơn 2 tiếng rồi, Ms. ND.
_Ai cho mày gọi tao như thế? Mà nãy giờ ngồi đây làm gì?
_Ngắm mày!
_Ngắm? Hơn 2 tiếng? Mặt tao dính nhọ ah?
Gã cười, rẽ sang hướng khác:
_Mày biết mấy giờ rồi không?
Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ.. Huh? 23: 47???
_Trời, trễ thế rồi á? Thôi tao đi ngủ đây, tối nay mày ra tạm ghế sa-lông 'yên giấc' nhé.
_Muốn ngủ lại thì gọi về nhà trước đã, tao không muốn ông già nhà tao lại cuống quít giữa đêm hôm vì papa mày gọi điện báo con quỷ cái, à quên, con gái quý của ông ấy mất tích!
Tôi lườm gã 1 cái thật sắc, nhấc ống nghe lên bấm số và liến thoắng:
_Pa, Cris bắt cóc con rồi. Nó bảo nếu pa muốn chuộc con lại thì chiều mai mang 2 cái pizza đến! Thế nhé! Bye pa!
Tôi cúp máy, quay lại trả lời cái nhướng mắt của gã:
_Message, chắc pp đi đâu đó rồi!
Cúi xuống dọn dẹp đống sách vở trên bàn, tôi nghe tên bạn tặc lưỡi:
_Ngày mai đi thi về, hi vọng không thấy cảnh sát bao vây nhà tao.
Tôi phì cười:
_Mày bắt đầu cầu nguyện đi là vừa!
Lững thững bê chồng sách vở ra phòng khách, đột nhiên gã dừng lại:
_Khả năng định giá mặt hàng của mày chả tiến bộ tí nào...... 2 cái pizza? Nếu tao là kẻ bắt cóc, tao chỉ cần papa mày mang 2 ly trà đá đến là dư sức rước của nợ này đi rồi! Phải biết người biết ta chứ!
Chỉ cần 3s nữa là tai tôi bắt đầu xịt khói..Thế đấy, thằng bạn thân bao năm nay coi tôi không bằng 2 ly trà đá.. Chẳng lẽ tôi lại chịu thua??
_Cris! - tôi gọi, trước khi nó bước ra khỏi cửa. Tên bạn từ từ quay lại, miệng vẫn thấp thoáng 1 nụ cười tinh quái. Có vẻ như chọc tức được tôi là niềm vui của hắn. ~_~
Từ từ nở nụ cười mà tôi biết chắc nếu kẻ đứng trước mặt không phải thằng bạn chí cốt, người đó nhất định phải ngẩn ngơ:
_Mày là tên bắt cóc tống tiền ngu ngốc nhất trên đời!
Gã đứng đó, nhìn tôi, 5s... cái nhếch môi cố hữu lại xuất hiện trên khuôn mặt mà chỉ 1 đứa con gái duy nhất cho rằng nó khó ưa (ngoài tôi ra còn ai T____T):
_Có thể!
Tên bạn ra khỏi phòng, khép cửa lại..
-------------------------
1. Devil
"You said 'I'll never let you go, be right here to hold you close...."
_Điện thoại kìa! - thằng bạn thân ngóc đầu ra khỏi quyển sách, nhìn về phía ba lô của tôi.
_Kệ nó! - tôi cắt ngang, chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn gã.
Hắn cười cười, rồi lại chúi mũi vào quyển vở, hí hoáy vài dòng ghi chú..
"'Cause you don't have to be alone........ All these I promise you......."
_Mày nghe điện thoại đi, không tao đập bể nó bây giờ. - hắn cầm cây bút chặn lên trang sách tôi đang đọc, giọng đe dọa.
Tôi với lấy cái ba lô, lôi điện thoại ra và tắt phụt nó.
Hắn nhìn tôi, cười thích thú:
_Lâu lâu mới thấy mày cặm cụi dùi mài kinh sử như vậy. Mai đi thi chắc tao phải mang theo áo mưa.
_Papa bảo nếu tao không đứng nhất lớp kỳ này thì "say goodbye" với mày đi. - Nở nụ cười tuyệt đẹp nhìn nó, tôi đào 1 cái hố thật to - Mà tao lại không muốn xa mày tí nào! - cười nham hiểm với kẻ đang giương đôi mắt "hươu" ngơ ngác nhìn vì lời tôi vừa nói, tôi đẩy nó xuống - Mày còn nợ tao 28 nụ hôn + 17 cái hôn người lạ đấy nhé!
_Oh, thì ra là vậy! - giọng hắn tỉnh bơ - Sorry, tao không nhường cái mác "ST" của tao lại cho mày được, Ms. ND à!
_Fine, chỉ thương cháu tao phải trả nợ giùm cha nó.
_Không sao, nợ của cha nó tự cha nó trả! - Gã lại cười, cười hoài >___<
_Vậy tao phải nghỉ chơi với mày thật rồi! - tôi dài giọng, ra vẻ tiếc nuối - Tao còn chưa được nhìn mặt cháu..
_Yên tâm, lúc tao với mày trở thành người lạ, tao sẽ trả nợ cho mày xem. Lúc đấy không chừng mày phải gọi cháu mày bằng con! ^^
Mất 5s để hiểu ý hắn. Tôi trừng mắt:
_Mày có tin 2s sau mày sẽ trở thành vật bay không xác định rồi hạ cánh xuống Bồ Đào Nha không?
_Lại lôi bạo lực ra dọa dẫm kẻ yếu! Cứ như thế bao giờ mày mới có người yêu.. - gã chán nản lắc đầu 1 cách giả tạo.
_Mày đang làm thơ con ếch đấy à? Mà mặc kệ mày, ngồi đấy lảm nhảm.. Tao học bài!
Nó không nói gì nữa, chỉ tủm tỉm cười. Tôi lại cắm đầu vào quyển vở, cố gặm nuốt cho hết đống công thức + khái niệm khó nhai của môn P.A... Được hơn 2 tiếng, tôi buông quyển sách xuống, lăn dài ra bàn..
_Buồn ngủ quá!... Tại sao trên đời lại có 1 môn chán như P.A. Học môn này cả năm không cần đụng đến thuốc ngủ, cầm quyển sách lên là bắt đầu ngáy rồi!..
Tôi ngẩng đầu lên, tiếp:
_Tao với mày đâm đơn kiện bộ giáo dục đi. Tội lạm dụng quyền lợi ngang nhiên cạnh tranh cướp khách và lấn chiếm lãnh vực không thuộc quyền hạn của họ không có nhỏ đâu!..
Thoáng ngạc nhiên khi thấy gã im lặng nhìn, tôi nhướng mắt:
_Mày học xong rồi à?
_Xong hơn 2 tiếng rồi, Ms. ND.
_Ai cho mày gọi tao như thế? Mà nãy giờ ngồi đây làm gì?
_Ngắm mày!
_Ngắm? Hơn 2 tiếng? Mặt tao dính nhọ ah?
Gã cười, rẽ sang hướng khác:
_Mày biết mấy giờ rồi không?
Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ.. Huh? 23: 47???
_Trời, trễ thế rồi á? Thôi tao đi ngủ đây, tối nay mày ra tạm ghế sa-lông 'yên giấc' nhé.
_Muốn ngủ lại thì gọi về nhà trước đã, tao không muốn ông già nhà tao lại cuống quít giữa đêm hôm vì papa mày gọi điện báo con quỷ cái, à quên, con gái quý của ông ấy mất tích!
Tôi lườm gã 1 cái thật sắc, nhấc ống nghe lên bấm số và liến thoắng:
_Pa, Cris bắt cóc con rồi. Nó bảo nếu pa muốn chuộc con lại thì chiều mai mang 2 cái pizza đến! Thế nhé! Bye pa!
Tôi cúp máy, quay lại trả lời cái nhướng mắt của gã:
_Message, chắc pp đi đâu đó rồi!
Cúi xuống dọn dẹp đống sách vở trên bàn, tôi nghe tên bạn tặc lưỡi:
_Ngày mai đi thi về, hi vọng không thấy cảnh sát bao vây nhà tao.
Tôi phì cười:
_Mày bắt đầu cầu nguyện đi là vừa!
Lững thững bê chồng sách vở ra phòng khách, đột nhiên gã dừng lại:
_Khả năng định giá mặt hàng của mày chả tiến bộ tí nào...... 2 cái pizza? Nếu tao là kẻ bắt cóc, tao chỉ cần papa mày mang 2 ly trà đá đến là dư sức rước của nợ này đi rồi! Phải biết người biết ta chứ!
Chỉ cần 3s nữa là tai tôi bắt đầu xịt khói..Thế đấy, thằng bạn thân bao năm nay coi tôi không bằng 2 ly trà đá.. Chẳng lẽ tôi lại chịu thua??
_Cris! - tôi gọi, trước khi nó bước ra khỏi cửa. Tên bạn từ từ quay lại, miệng vẫn thấp thoáng 1 nụ cười tinh quái. Có vẻ như chọc tức được tôi là niềm vui của hắn. ~_~
Từ từ nở nụ cười mà tôi biết chắc nếu kẻ đứng trước mặt không phải thằng bạn chí cốt, người đó nhất định phải ngẩn ngơ:
_Mày là tên bắt cóc tống tiền ngu ngốc nhất trên đời!
Gã đứng đó, nhìn tôi, 5s... cái nhếch môi cố hữu lại xuất hiện trên khuôn mặt mà chỉ 1 đứa con gái duy nhất cho rằng nó khó ưa (ngoài tôi ra còn ai T____T):
_Có thể!
Tên bạn ra khỏi phòng, khép cửa lại..
-------------------------
Chap02
2. Devil
_Mày làm bài thi được không?
Thằng bạn vò tờ giấy nháp thành 1 cục tròn, ném ra đằng sau. Gã ngẩng đầu lên, vẫn nụ cười tự mãn đó:
_Mày biết mà, Linh!
Tôi nhìn về phía cuối lớp, cục giấy nằm gọn trong thùng rác..
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chứng tỏ lời 'đe dọa' hôm qua của papa được tôi truyền đạt lại chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Đương nhiên rồi, hắn đâu thể đổi vị trí đầu khối lấy 2 ly trà đá (giờ mới phát hiện tôi giận dai chẳng kém đứa con gái nào!)
Cũng có thể hắn biết và thừa thông minh để hiểu tôi là 1 kẻ bất trị, nên 'chiếu chỉ' của papa chẳng 'diệt' được con ruồi hay muỗi nào xung quang... Bất giác tôi thở dài..
Quay lại kéo dây xả nước, tôi quyết định ngồi trong này nghe nhạc 1 lúc nữa, để gã đợi cho bõ ghét. Thi xong môn cuối rồi, mai lại được nghỉ, về trễ cũng chẳng sao..
Thò tay vào ngăn túi, tôi mò mẫm...
RỖNG KHÔNG!!
Thằng bạn chết tiệt ấy, sao hắn có thể đoán trước mọi ý định của tôi vậy nhỉ? Tôi lục tung ba lô lên, hi vọng 'đánh hơi' được cái Ipod nằm lăn lóc trong ngóch ngách nào đó..
_Lâm? Anh Lâm lớp 11A11 á?
Tiếng nói từ bên ngoài vọng vào làm tôi khựng lại. Hình như có nhiều hơn 1 đứa con gái đang đứng làm cái việc mà đứa con gái nào cũng làm trước chiếc gương trong phòng toilet này. Tên 'Lâm' nghe quen quen.. thằng bạn thân tôi hay điền cái tên đó lên bài kiểm tra của nó thì phải. Mà hình như trong sổ điềm lớp 11A11 chỉ có 2 cái tên bắt đầu bằng vần 'L' (Tôi đã giới thiệu tên mình là Linh chưa nhỉ?)
_Suỵt! - 1 giọng nói khác khẽ gằn nhẹ - Những đứa tinh ý đã nhận ra từ lâu rồi, bồ là bạn thân mà phải đợi nghe nói mới biết tớ thích anh Lâm à?
Xì, lại 1 con nhỏ nào đó dại dột 'cảm cúm' thằng bạn xấu tính của tôi.
_Từ bao giờ? - Nhỏ kia hỏi
_Uhm.. từ lần đầu tiên tớ gặp.
Ack, sến chảy nước.. Cầu Chúa ban phước cho linh hồn đáng thương kia. Dọn dẹp bãi chiến trường mini trong ba lô, mặc dù không quan tâm lắm nhưng tôi vẫn thấy tội nghiệp cho bé cừu non ngây thơ này.. Thằng bạn tôi là tên ác quỷ trong lốt thiên thần, con cừu nào rơi vào tay hắn thì chỉ còn nước chít hoặc bị thương. Tôi liên tưởng cảnh 1 chú cừu con đi lạc vào căn hộ của Cris, chắc hắn sẽ cười 1 cách 'man rợ' rồi bắt lấy nó treo ngược lên, ép nó uống Fanta, ngày nhét 2 bịch M and M vào mỏ nó, chụp hình X-quang bộ xương của nó cho xem, xịt Gel lên lông hoặc bôi thuốc chống muỗi vào chân nó... Cảnh tượng thê thảm!
_Nếu cậu cặp với anh Lâm thì chắc sẽ đẹp đôi lắm!
Lời nói cắt ngang dòng suối tưởng tượng chảy trong đầu tôi. Oh, là 1 con cừu xinh xắn.
_Cậu thấy vậy thật à? - Giọng nói không giấu nổi niềm tự hào..
Hi vọng tôi lẫn trí nhét iPod vào hộp bút.. Thật không muốn nghe tiếp vụ "tâm tư tuổi mới lớn" này thêm 1 giây nào nữa (mà tôi có lén lút gì đâu, chính họ 'rót' từng chữ vào tai tôi đấy chứ!)
_Muốn làm bạn gái anh ấy phải cạnh tranh nghẹt thở đấy, cậu có chắc...
THUD.. THUD... THUD...
Oops... tôi làm rớt vài thứ trong hộp bút xuông đất roài..
_Tớ biết...
Cây bút chì lăn tít vào góc toilet. Đáng ghét!
_Có 1 bà suốt ngày kè kè bên cạnh anh Lâm đấy, hình như bà đó cũng cùng lớp..
Với tay.. với tay.. 1 chút nữa thôi..
_Tên Linh, tớ cũng biết rồi..
Yayy, lấy được rồi, còn cây bút bi và..
_Tớ chúa ghét bà đó, cái đồ bám đuôi con trai. Bà ấy làm như mình đẹp lắm vậy, không thể tin trên đời có người mặt dày như thế.
Nhặt con dao rọc giấy lên, tôi vuốt nhẹ và thử độ sắc của nó. 'Sweety, tốt nhất cô bé nên tìm cách để bốc hơi hoặc tàng hình đi, bởi vì khi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ..'
_Đừng có nói xấu người khác, nhất là khi cậu không biết rõ về người đó!
Huh?
_Nhưng Quỳnh, bà đó là đối thủ của cậu mà..
Wei wei, đừng có bắt quàng làm họ... Tôi đâu có thuộc giống cừu!!!
_Nếu chị ấy thật sự tồi thế, anh Lâm sẽ không để người như vậy bên cạnh mình đâu!
Oh, ít ra trong đầu 'bé cừu' kia vẫn còn ít chất xám.
Nhét hộp bút vào ngăn túi, xách ba lô lên, đợi 2 tiếng nói kia xa dần, tôi đẩy cửa, bước ra ngoài.
"Tên 'Hương' ah?" - bất giác tôi nhếch môi cười..
-------------------------
_Mày làm bài thi được không?
Thằng bạn vò tờ giấy nháp thành 1 cục tròn, ném ra đằng sau. Gã ngẩng đầu lên, vẫn nụ cười tự mãn đó:
_Mày biết mà, Linh!
Tôi nhìn về phía cuối lớp, cục giấy nằm gọn trong thùng rác..
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chứng tỏ lời 'đe dọa' hôm qua của papa được tôi truyền đạt lại chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Đương nhiên rồi, hắn đâu thể đổi vị trí đầu khối lấy 2 ly trà đá (giờ mới phát hiện tôi giận dai chẳng kém đứa con gái nào!)
Cũng có thể hắn biết và thừa thông minh để hiểu tôi là 1 kẻ bất trị, nên 'chiếu chỉ' của papa chẳng 'diệt' được con ruồi hay muỗi nào xung quang... Bất giác tôi thở dài..
Quay lại kéo dây xả nước, tôi quyết định ngồi trong này nghe nhạc 1 lúc nữa, để gã đợi cho bõ ghét. Thi xong môn cuối rồi, mai lại được nghỉ, về trễ cũng chẳng sao..
Thò tay vào ngăn túi, tôi mò mẫm...
RỖNG KHÔNG!!
Thằng bạn chết tiệt ấy, sao hắn có thể đoán trước mọi ý định của tôi vậy nhỉ? Tôi lục tung ba lô lên, hi vọng 'đánh hơi' được cái Ipod nằm lăn lóc trong ngóch ngách nào đó..
_Lâm? Anh Lâm lớp 11A11 á?
Tiếng nói từ bên ngoài vọng vào làm tôi khựng lại. Hình như có nhiều hơn 1 đứa con gái đang đứng làm cái việc mà đứa con gái nào cũng làm trước chiếc gương trong phòng toilet này. Tên 'Lâm' nghe quen quen.. thằng bạn thân tôi hay điền cái tên đó lên bài kiểm tra của nó thì phải. Mà hình như trong sổ điềm lớp 11A11 chỉ có 2 cái tên bắt đầu bằng vần 'L' (Tôi đã giới thiệu tên mình là Linh chưa nhỉ?)
_Suỵt! - 1 giọng nói khác khẽ gằn nhẹ - Những đứa tinh ý đã nhận ra từ lâu rồi, bồ là bạn thân mà phải đợi nghe nói mới biết tớ thích anh Lâm à?
Xì, lại 1 con nhỏ nào đó dại dột 'cảm cúm' thằng bạn xấu tính của tôi.
_Từ bao giờ? - Nhỏ kia hỏi
_Uhm.. từ lần đầu tiên tớ gặp.
Ack, sến chảy nước.. Cầu Chúa ban phước cho linh hồn đáng thương kia. Dọn dẹp bãi chiến trường mini trong ba lô, mặc dù không quan tâm lắm nhưng tôi vẫn thấy tội nghiệp cho bé cừu non ngây thơ này.. Thằng bạn tôi là tên ác quỷ trong lốt thiên thần, con cừu nào rơi vào tay hắn thì chỉ còn nước chít hoặc bị thương. Tôi liên tưởng cảnh 1 chú cừu con đi lạc vào căn hộ của Cris, chắc hắn sẽ cười 1 cách 'man rợ' rồi bắt lấy nó treo ngược lên, ép nó uống Fanta, ngày nhét 2 bịch M and M vào mỏ nó, chụp hình X-quang bộ xương của nó cho xem, xịt Gel lên lông hoặc bôi thuốc chống muỗi vào chân nó... Cảnh tượng thê thảm!
_Nếu cậu cặp với anh Lâm thì chắc sẽ đẹp đôi lắm!
Lời nói cắt ngang dòng suối tưởng tượng chảy trong đầu tôi. Oh, là 1 con cừu xinh xắn.
_Cậu thấy vậy thật à? - Giọng nói không giấu nổi niềm tự hào..
Hi vọng tôi lẫn trí nhét iPod vào hộp bút.. Thật không muốn nghe tiếp vụ "tâm tư tuổi mới lớn" này thêm 1 giây nào nữa (mà tôi có lén lút gì đâu, chính họ 'rót' từng chữ vào tai tôi đấy chứ!)
_Muốn làm bạn gái anh ấy phải cạnh tranh nghẹt thở đấy, cậu có chắc...
THUD.. THUD... THUD...
Oops... tôi làm rớt vài thứ trong hộp bút xuông đất roài..
_Tớ biết...
Cây bút chì lăn tít vào góc toilet. Đáng ghét!
_Có 1 bà suốt ngày kè kè bên cạnh anh Lâm đấy, hình như bà đó cũng cùng lớp..
Với tay.. với tay.. 1 chút nữa thôi..
_Tên Linh, tớ cũng biết rồi..
Yayy, lấy được rồi, còn cây bút bi và..
_Tớ chúa ghét bà đó, cái đồ bám đuôi con trai. Bà ấy làm như mình đẹp lắm vậy, không thể tin trên đời có người mặt dày như thế.
Nhặt con dao rọc giấy lên, tôi vuốt nhẹ và thử độ sắc của nó. 'Sweety, tốt nhất cô bé nên tìm cách để bốc hơi hoặc tàng hình đi, bởi vì khi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ..'
_Đừng có nói xấu người khác, nhất là khi cậu không biết rõ về người đó!
Huh?
_Nhưng Quỳnh, bà đó là đối thủ của cậu mà..
Wei wei, đừng có bắt quàng làm họ... Tôi đâu có thuộc giống cừu!!!
_Nếu chị ấy thật sự tồi thế, anh Lâm sẽ không để người như vậy bên cạnh mình đâu!
Oh, ít ra trong đầu 'bé cừu' kia vẫn còn ít chất xám.
Nhét hộp bút vào ngăn túi, xách ba lô lên, đợi 2 tiếng nói kia xa dần, tôi đẩy cửa, bước ra ngoài.
"Tên 'Hương' ah?" - bất giác tôi nhếch môi cười..
-------------------------
Chap03
3. Devil
Tôi tìm thấy 1 sleeping prince.. trong lớp học.
Thằng bạn thân tôi T__T...Tội nghiệp nó.. cả lớp chẳng còn ai, chỉ mình hắn ngồi (ngủ) chờ con bạn bị dính trong toilet...
Hoàng tử dựa lưng vào ghế, 2 tay đút túi quần, chân gác chữ ngũ và.. nhắm nghiền mắt...
Tôi ngồi xuống bên cạnh gã, chống tay lên bàn..ngắm hoàng tử ngủ.
"Prince of seduction" - biệt danh của hắn.
Tôi 'nhặt' được thông tin này trong giờ thể dục, khi bọn con gái tụm 5 tụm 3 buôn dưa lê, 'đánh rơi' nó ở sân sau trường... Uhm.. cũng đúng đấy chứ... Da trắng, lông mi dài, sống mũi cao, vài lọn tóc dài rủ xuống khuôn mặt đẹp lạnh lùng đang say ngủ... Lúc này nhìn hắn như tranh vẽ vậy..
Nếu đây là 1 bức tranh thì "Bình Yên" sẽ là chủ đề của nó..
Thế đấy, giờ tôi hiểu vì sao bọn con gái trong trường ghét mình đến vậy... Tất cả chỉ tại thằng bạn chết tiệt này..
Đang tính đưa tay nhéo má gọi gã dậy thì đột nhiên hắn lên tiếng:
_Công chúa à, nếu nàng muốn ta tỉnh giấc thì hãy đánh thức ta bằng 1 nụ hôn.... mọi cách khác đều vô ích.
Ra tên này đâu có ngủ... Rụt tay lại, tôi chọc hắn:
_Oh, hoàng tử! Bà tiên tốt bụng nào ban cho ngài khả năng trò chuyện trong giấc ngủ trăm năm thế?
_Chỉ có công chúa trong truyện mới ngủ thôi, hoàng tử nhắm mắt chứ không ngủ.. - Cris hơi mỉm cười, mắt vẫn khép hờ..
_Tại sao? - Tôi thắc mắc
Hắn đột nhiên quay sang nhìn tôi, giọng... kỳ lạ:
_Để biết khi nào công chúa đến.. và nhìn thấy được nàng!
_Tao nghĩ mày nên tiếp tục nhắm mắt lại đợi đi, vì tao không phải là công chúa của mày! - Tránh nhìn vào mắt hắn, tôi nhún vai..
_Lâm...... uhm...... em có thể nói chuyện với anh được không?
Tiếng nói cắt ngang câu chuyện của tôi và Cris...
Cái giọng này.. quen quá..! Là của con nhỏ.. à không... bé cừu trong toilet. Tôi nhìn về cửa lớp, nơi tiếng nói ngượng ngập đó phát ra. 1 cô bé da trắng, mái tóc nâu nhạt bồng bềnh buông xuống bờ vai, đứng đó với khuôn mặt thánh thiện đang đưa đôi mắt to tròn đen láy rụt rè nhìn về phía Lâm và tôi.
"Đẹp đôi lắm!" lời nói của con nhỏ 'thân ái' gọi tôi là 'bà' hiện lên trong đầu... bất giác tôi mỉm cười..
_Tao nhớ là đâu nói công chúa chỉ có 1 mình mày, nhỉ? - Giọng tỉnh bơ và nụ cười nửa miệng của Lâm kéo tôi lại thực tế..
_Ra đi hoàng tử... Đừng để Princess của ngài đợi lâu..
Tôi vỗ nhẹ vào lưng hắn, nhân tiện làm thêm vài động tác 'phụ'...
Nó quay lại:
_Đến lượt mày đợi tao rồi đó, nhưng không đủ lâu cho mày ngủ đâu..
Chờ hắn ra khỏi cửa, tôi đưa vật bé bé xinh xinh đó lên, đung đưa trước mặt rồi lẩm bẩm:
_Đã bảo đừng nhét iPod vào túi quần sau rồi cơ mà!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Sao phải lôi nhau ra hành lang đứng? Love confession à? - Tôi chống tay nheo nheo mắt nhìn hắn thu dọn đống giấy tờ trong hộc bàn.
Cris quay sang, hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười:
_Từ lúc nào mày bắt đầu quan tâm đến love life của tao thế?
_Tao mặc kệ đám ong bướm bu quanh mày, tao chỉ muốn biết và nhỏ Thư đó.
_Thư nào? Cô bé vừa rôi tên Quỳnh mà?
?????????????????????????????
Mất ý thức trong vòng 2 phút.. đến khi Cris gõ tay lên mặt bàn 'gọi hồn' tôi về mới tỉnh lại..
_Linh, tao tên gì? - Sự nghiêm túc trong giọng nói hắn khiến tôi cảm nhận đc 'tầm quan trọng' của vấn đề.
_Cris! - không biết rằng mình đang trả lời 1 câu hỏi ngớ ngẩn..
_Tên thật ấy!
Đầu óc tôi hoạt động chậm chạp 1 cách bất bình thường (thật ra nó đều 'bất bình thường' mỗi khi phải làm việc với TÊN!)
_L.. uhm... Lâm..!
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi lắc đầu quay đi:
_Phải mất nửa năm mày mới được nhớ tên tao, đừng để nó công cốc chứ.
_Làm sao tao quên tên mày được.. bad.. I mean bestfriend!
_Nghi ngờ lắm, đầu óc mày có vấn đề mà!
_Xì, tao chỉ không nhớ đc tên người và tên đường thôi, với lại mới nghe tên nhỏ đó có 1 lần, làm sao tao..
_Tại sao mày muốn biết về ' nhỏ đó '? - Hắn cắt ngang lời tôi, xách ba lô lên..
_Vì tao thấy hứng thú! - Tôi nhếch môi cười, bước theo hắn ra cửa lớp.
Cris khẽ rùng mình, ra vẻ ớn lạnh:
_Hứng thú với 1 đứa con gái? Linh, mày...
_Không phải như mày nghĩ đâu, đồ đầu óc đen tối! - Tôi đập mạnh vào vai hắn, tống khứ hết những ý nghĩ quái đản mà gã đang liên tưởng đến.
Hắn ngẩn ra 3s... rồi với 1 nụ cười miễn phí, hắn bắt đầu "giảng giải":
_Nhỏ tên Quỳnh, lớp 10A4, nhóm máu O, sinh ngày 12/8, cao 1m63, nặng 47kg, sống với bố mẹ, có 2 anh trai, học lực OK, sở thích abcabacabcabacbc, sở trường defdefdedfedef, sở đoản ghigighghihgi...
Tròn mắt nhìn Cris nói, đợi nó kết thúc cái lý lịch dài như bảng tường thuật bóng đá đó, tôi nhíu mày:
_Mày điều tra từ bao giờ thế?
_Không, đó là bản tự giới thiệu của nhỏ. Nhỏ có 2 vé đi xem triển lãm vespa.. - Hắn khựng lại, như sực nhớ ra điều gì đó.
_Sở thích của mày đứa con gái nào chẳng biết, thắc mắc cái gỉ? - Tôi lên tiếng - Thế mày sẽ đi chứ?
_Thứ bảy tao với mày hẹn ở Trash mà - Hắn tặc lưỡi - Bỏ cuộc hẹn với người đẹp, uổng!!! - Nó than thở nhưng giọng tí luyến tiếc nào.
_Cô bé đó.. như thế nào? - Tôi hỏi
_A girl in a million! - Hắn cười 1 cách thú vị.
Tôi nhìn hắn, mặt không biểu lộ gì... 2s, 1 ý nghĩ loé lên trong đầu tôi..
_Mày có số di động của nhỏ không?
_Có, sao?
_Rủ nhỏ ngày mai đến Trash đi. Tao cá là bé này chẳng thiết tha gì mấy chiếc vespa đó đâu..! - Tôi cười, không để ý rằng nụ cười đó giống hệt của Cris 2 mins trước...
-------------------------
Tôi tìm thấy 1 sleeping prince.. trong lớp học.
Thằng bạn thân tôi T__T...Tội nghiệp nó.. cả lớp chẳng còn ai, chỉ mình hắn ngồi (ngủ) chờ con bạn bị dính trong toilet...
Hoàng tử dựa lưng vào ghế, 2 tay đút túi quần, chân gác chữ ngũ và.. nhắm nghiền mắt...
Tôi ngồi xuống bên cạnh gã, chống tay lên bàn..ngắm hoàng tử ngủ.
"Prince of seduction" - biệt danh của hắn.
Tôi 'nhặt' được thông tin này trong giờ thể dục, khi bọn con gái tụm 5 tụm 3 buôn dưa lê, 'đánh rơi' nó ở sân sau trường... Uhm.. cũng đúng đấy chứ... Da trắng, lông mi dài, sống mũi cao, vài lọn tóc dài rủ xuống khuôn mặt đẹp lạnh lùng đang say ngủ... Lúc này nhìn hắn như tranh vẽ vậy..
Nếu đây là 1 bức tranh thì "Bình Yên" sẽ là chủ đề của nó..
Thế đấy, giờ tôi hiểu vì sao bọn con gái trong trường ghét mình đến vậy... Tất cả chỉ tại thằng bạn chết tiệt này..
Đang tính đưa tay nhéo má gọi gã dậy thì đột nhiên hắn lên tiếng:
_Công chúa à, nếu nàng muốn ta tỉnh giấc thì hãy đánh thức ta bằng 1 nụ hôn.... mọi cách khác đều vô ích.
Ra tên này đâu có ngủ... Rụt tay lại, tôi chọc hắn:
_Oh, hoàng tử! Bà tiên tốt bụng nào ban cho ngài khả năng trò chuyện trong giấc ngủ trăm năm thế?
_Chỉ có công chúa trong truyện mới ngủ thôi, hoàng tử nhắm mắt chứ không ngủ.. - Cris hơi mỉm cười, mắt vẫn khép hờ..
_Tại sao? - Tôi thắc mắc
Hắn đột nhiên quay sang nhìn tôi, giọng... kỳ lạ:
_Để biết khi nào công chúa đến.. và nhìn thấy được nàng!
_Tao nghĩ mày nên tiếp tục nhắm mắt lại đợi đi, vì tao không phải là công chúa của mày! - Tránh nhìn vào mắt hắn, tôi nhún vai..
_Lâm...... uhm...... em có thể nói chuyện với anh được không?
Tiếng nói cắt ngang câu chuyện của tôi và Cris...
Cái giọng này.. quen quá..! Là của con nhỏ.. à không... bé cừu trong toilet. Tôi nhìn về cửa lớp, nơi tiếng nói ngượng ngập đó phát ra. 1 cô bé da trắng, mái tóc nâu nhạt bồng bềnh buông xuống bờ vai, đứng đó với khuôn mặt thánh thiện đang đưa đôi mắt to tròn đen láy rụt rè nhìn về phía Lâm và tôi.
"Đẹp đôi lắm!" lời nói của con nhỏ 'thân ái' gọi tôi là 'bà' hiện lên trong đầu... bất giác tôi mỉm cười..
_Tao nhớ là đâu nói công chúa chỉ có 1 mình mày, nhỉ? - Giọng tỉnh bơ và nụ cười nửa miệng của Lâm kéo tôi lại thực tế..
_Ra đi hoàng tử... Đừng để Princess của ngài đợi lâu..
Tôi vỗ nhẹ vào lưng hắn, nhân tiện làm thêm vài động tác 'phụ'...
Nó quay lại:
_Đến lượt mày đợi tao rồi đó, nhưng không đủ lâu cho mày ngủ đâu..
Chờ hắn ra khỏi cửa, tôi đưa vật bé bé xinh xinh đó lên, đung đưa trước mặt rồi lẩm bẩm:
_Đã bảo đừng nhét iPod vào túi quần sau rồi cơ mà!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Sao phải lôi nhau ra hành lang đứng? Love confession à? - Tôi chống tay nheo nheo mắt nhìn hắn thu dọn đống giấy tờ trong hộc bàn.
Cris quay sang, hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười:
_Từ lúc nào mày bắt đầu quan tâm đến love life của tao thế?
_Tao mặc kệ đám ong bướm bu quanh mày, tao chỉ muốn biết và nhỏ Thư đó.
_Thư nào? Cô bé vừa rôi tên Quỳnh mà?
?????????????????????????????
Mất ý thức trong vòng 2 phút.. đến khi Cris gõ tay lên mặt bàn 'gọi hồn' tôi về mới tỉnh lại..
_Linh, tao tên gì? - Sự nghiêm túc trong giọng nói hắn khiến tôi cảm nhận đc 'tầm quan trọng' của vấn đề.
_Cris! - không biết rằng mình đang trả lời 1 câu hỏi ngớ ngẩn..
_Tên thật ấy!
Đầu óc tôi hoạt động chậm chạp 1 cách bất bình thường (thật ra nó đều 'bất bình thường' mỗi khi phải làm việc với TÊN!)
_L.. uhm... Lâm..!
Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi lắc đầu quay đi:
_Phải mất nửa năm mày mới được nhớ tên tao, đừng để nó công cốc chứ.
_Làm sao tao quên tên mày được.. bad.. I mean bestfriend!
_Nghi ngờ lắm, đầu óc mày có vấn đề mà!
_Xì, tao chỉ không nhớ đc tên người và tên đường thôi, với lại mới nghe tên nhỏ đó có 1 lần, làm sao tao..
_Tại sao mày muốn biết về ' nhỏ đó '? - Hắn cắt ngang lời tôi, xách ba lô lên..
_Vì tao thấy hứng thú! - Tôi nhếch môi cười, bước theo hắn ra cửa lớp.
Cris khẽ rùng mình, ra vẻ ớn lạnh:
_Hứng thú với 1 đứa con gái? Linh, mày...
_Không phải như mày nghĩ đâu, đồ đầu óc đen tối! - Tôi đập mạnh vào vai hắn, tống khứ hết những ý nghĩ quái đản mà gã đang liên tưởng đến.
Hắn ngẩn ra 3s... rồi với 1 nụ cười miễn phí, hắn bắt đầu "giảng giải":
_Nhỏ tên Quỳnh, lớp 10A4, nhóm máu O, sinh ngày 12/8, cao 1m63, nặng 47kg, sống với bố mẹ, có 2 anh trai, học lực OK, sở thích abcabacabcabacbc, sở trường defdefdedfedef, sở đoản ghigighghihgi...
Tròn mắt nhìn Cris nói, đợi nó kết thúc cái lý lịch dài như bảng tường thuật bóng đá đó, tôi nhíu mày:
_Mày điều tra từ bao giờ thế?
_Không, đó là bản tự giới thiệu của nhỏ. Nhỏ có 2 vé đi xem triển lãm vespa.. - Hắn khựng lại, như sực nhớ ra điều gì đó.
_Sở thích của mày đứa con gái nào chẳng biết, thắc mắc cái gỉ? - Tôi lên tiếng - Thế mày sẽ đi chứ?
_Thứ bảy tao với mày hẹn ở Trash mà - Hắn tặc lưỡi - Bỏ cuộc hẹn với người đẹp, uổng!!! - Nó than thở nhưng giọng tí luyến tiếc nào.
_Cô bé đó.. như thế nào? - Tôi hỏi
_A girl in a million! - Hắn cười 1 cách thú vị.
Tôi nhìn hắn, mặt không biểu lộ gì... 2s, 1 ý nghĩ loé lên trong đầu tôi..
_Mày có số di động của nhỏ không?
_Có, sao?
_Rủ nhỏ ngày mai đến Trash đi. Tao cá là bé này chẳng thiết tha gì mấy chiếc vespa đó đâu..! - Tôi cười, không để ý rằng nụ cười đó giống hệt của Cris 2 mins trước...
-------------------------
Chap04
4. Prince
Chẳng hiểu nhỏ bạn kỳ lạ của tôi đang nghĩ gì nữa...
Trash Pussies là 1 club do tôi và nhỏ phát hiện ra. Trash không nổi tiếng, chỉ khoảng hơn 20 thành viên, dành cho người chơi nhạc ở mọi lứa tuổi. Họ ghét nơi đông đúc và sụ chú ý của quần chúng nên người mới rất khó gia nhập. 2 năm trước tôi và Linh phải vất vả vật lộn với đống test họ đặt ra để có được tấm member card.. nhưng công sức bỏ ra hoàn toàn xứng đáng vì mọi người ở đó thật sự rất tuyệt. Tuy là dân nghiệp dư hoặc chỉ chơi nhạc cho vui nhưng tài năng và phong cách của họ ấn tượng hơn các nhạc công chuyên nghiệp nhiều..
Nó là 1 club khá đặc biệt nên bọn tôi ít khi tiết lộ cho ai biết.. giống như tham gia tổ chức bí mật vậy.. Nhưng sao nhỏ lại muốn tôi rủ Quỳnh đến đấy?
Liếc về phía cánh cửa đang đóng im lìm, không hiểu nhỏ đang làm gì trong phòng tôi với cái bịch đen đen lúc nãy nhỉ?
Thay quần áo? Sao nhỏ không chuẩn bị ở nhà chứ? Sắp đến giờ hẹn Quỳnh rồi...
Nghĩ đến Quỳnh, cô bé đó cũng khá thú vị đấy... Tôi mỉm cười nhớ lại cuộc trò chuyện chiều hôm qua...
**Flashback**
_Có chuyện gì vậy, cô bé? - Tôi dựa lưng vào cửa, mỉm cười với cô bé có đôi mắt ngây thơ trước mặt.
Nhỏ hơi ngước lên nhìn tôi, ấp úng:
_Uhm........ Lâm....anh.. có biết buổi triển lãm Vespa ngày mai ở KLT không?
Oh, hiểu rồi...
_Có, nghe nói vé khó kiếm lắm đấy! - Tôi tỏ vẻ thân thiện, 'mở đường' cho nhỏ, dù hình ảnh đống vé mời nằm la liệt trên bàn học ở nhà thoáng lướt qua đầu..
Khuôn mặt cô bé sáng lên (đúng như tôi dự đoán), ngần ngừ 1 chút rồi nói, như đã chuẩn bị sẵn:
_Em....... uhm... có 2 tấm vé.. Em cũng thích tìm hiểu về loại xe đó.. Anh có muốn đi xem cùng em không?
Khi nói 3 chữ cuối, nhìn nhỏ lúng túng đến tội nghiệp.
_Đề nghị hấp dẫn đấy! - Tôi gập gù rồi ra chiều đăm chiêu suy nghĩ..
Nhìn ánh mắt hi vọng và khuôn mặt chờ đợi của nhỏ, tôi chỉ muốn phì cười... Ngây thơ quá, chọc chút mới được:
_Em có hứa là sẽ đưa anh đến nơi, đón về đến chốn không?
Tôi cúi xuống, mặt đối mặt với cô bé đang ngớ ra vì lời vừa nói..
_Vâng.. em.. chắc mà! - giọng nhỏ hơi bối rối, có lẽ vì khoảng cách giữa tôi và cô bé quá gần...
_Sẽ 'thả' anh về trước 9h chứ? - Tôi tiếp tục.
_Viện bảo tàng đóng của lúc 8.30.. trước 9h.. Đương nhiên!
_Đừng bắt cóc anh bán đi đâu nhé! - Tôi thay vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy bằng 1 nụ cười.
Nhỏ thoáng ngỡ ngàng, rồi như nhận ra nãy giờ chỉ có ý đùa, cô bé cũng mỉm cười:
_Tất nhiên!
Khi nhìn nụ cười đó, hình như tim tôi.. đập loạn đi 1 nhịp.. Nó thánh thiện như nụ cười của thiên sứ vậy... Thật khó diễn tả cảm giác của tôi lúc đó...
_Vậy.. anh đồng ý chứ?
Lời nói của nhỏ kéo tôi về thực tế...
Ngày mai? Không được rồi... Chẳng tối thứ 7 nào tôi rảnh cả... Uổng thật..!
_Tiếc quá.. anh không đi được...
Nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của nhỏ, tôi bỗng thấy tội tội..
Nhưng mà.. trời ạ, làm gì có kiểu mời đi chơi 'thiếu dinh dưỡng' thế này?
_Bởi vì.. cô bé à, anh đâu có biết em?! - Tôi cười, lý do cho lời từ chối này hợp lý đấy nhỉ!
Mặt nhỏ ngẩn ra, như chợt nhớ ra điều gì quan trọng lắm..
_Đành đợi dịp khác vậy.. khi nào anh 'biết' em đã, nhé?! - Tôi nháy mắt, chậm rãi quay vào lớp...
_Khoan..!
Huh? Nhìn lại, chẳng lẽ tôi còn thiếu thủ tục gì nữa?
_Em tên Quỳnh, học lớp 10A4... abcbcbcabcacb... blah blah blah...
Sau tràng lí lịch trích ngang dài loằng ngoằng đó, nhỏ tự cho phép mình....... cúi xuống thở.. để mặc tôi nhìn nhỏ với đôi mắt ngạc nhiên, bất ngờ 1 cách thú vị...
Nhỏ ngẩng lên, tiếp:
_Bây giờ 'biết' em rồi.. Anh sẽ đi chứ?
...
**End of flashback**
Cửa phòng tôi mở.. và... 1 đứa CON TRAI bước ra...
Tôi tròn mắt, định hỏi hắn là ai.. nhưng nụ cười nửa miệng quen thuộc đó đã cho tôi câu trả lời..
_Tài hóa trang của tao đoạt giải nhất lễ hội ở trường năm ngoái đấy... Ban giám khảo không chấm lầm, nhỉ? - Nhỏ lên tiếng, bằng cái giọng trầm trầm của con trai.
Nhỏ có biệt tài giả giọng bất kỳ ai.. từ già đến trẻ, nam đến nữ.
_Mày định đến Trash trong 'bộ dạng' này à? - Tôi cố tình kéo dài thời gian, trước khi nhỏ nói ra mục đích của nó.
_Yeah.. Đẹp, right?
_Uhm.. Còn thẻ thành viên?
Tôi dùng cái đầu trên 1 lần được khen là thông minh nhanh nhạy, cố 'giải mã' dấu chấm hỏi to đùng kia bằng tốc độ ánh sáng...
_Nói tao và Linh là anh em họ, họ sẽ cho vào thôi. Cả Thúy nữa..
Quỳnh...? Chẳng lẽ là vì...
Hiểu rồi...
Tôi phì cười, nhỏ bạn thân của tôi ơi...!
_Mày nghĩ rằng mày sẽ thành công à? Theo tao được biết thì cô bé đó 'hơi bị' thích tao đấy?
Con bạn nhướng mắt nhìn tôi, 3s.. nhỏ lại nhếch môi cười..
_Chỉ cần mày ngồi yên một chỗ, trong ngày hôm nay thôi.. Mày làm được không?
Tôi nhún vai:
_Để xem đã..!
-------------------------
Chẳng hiểu nhỏ bạn kỳ lạ của tôi đang nghĩ gì nữa...
Trash Pussies là 1 club do tôi và nhỏ phát hiện ra. Trash không nổi tiếng, chỉ khoảng hơn 20 thành viên, dành cho người chơi nhạc ở mọi lứa tuổi. Họ ghét nơi đông đúc và sụ chú ý của quần chúng nên người mới rất khó gia nhập. 2 năm trước tôi và Linh phải vất vả vật lộn với đống test họ đặt ra để có được tấm member card.. nhưng công sức bỏ ra hoàn toàn xứng đáng vì mọi người ở đó thật sự rất tuyệt. Tuy là dân nghiệp dư hoặc chỉ chơi nhạc cho vui nhưng tài năng và phong cách của họ ấn tượng hơn các nhạc công chuyên nghiệp nhiều..
Nó là 1 club khá đặc biệt nên bọn tôi ít khi tiết lộ cho ai biết.. giống như tham gia tổ chức bí mật vậy.. Nhưng sao nhỏ lại muốn tôi rủ Quỳnh đến đấy?
Liếc về phía cánh cửa đang đóng im lìm, không hiểu nhỏ đang làm gì trong phòng tôi với cái bịch đen đen lúc nãy nhỉ?
Thay quần áo? Sao nhỏ không chuẩn bị ở nhà chứ? Sắp đến giờ hẹn Quỳnh rồi...
Nghĩ đến Quỳnh, cô bé đó cũng khá thú vị đấy... Tôi mỉm cười nhớ lại cuộc trò chuyện chiều hôm qua...
**Flashback**
_Có chuyện gì vậy, cô bé? - Tôi dựa lưng vào cửa, mỉm cười với cô bé có đôi mắt ngây thơ trước mặt.
Nhỏ hơi ngước lên nhìn tôi, ấp úng:
_Uhm........ Lâm....anh.. có biết buổi triển lãm Vespa ngày mai ở KLT không?
Oh, hiểu rồi...
_Có, nghe nói vé khó kiếm lắm đấy! - Tôi tỏ vẻ thân thiện, 'mở đường' cho nhỏ, dù hình ảnh đống vé mời nằm la liệt trên bàn học ở nhà thoáng lướt qua đầu..
Khuôn mặt cô bé sáng lên (đúng như tôi dự đoán), ngần ngừ 1 chút rồi nói, như đã chuẩn bị sẵn:
_Em....... uhm... có 2 tấm vé.. Em cũng thích tìm hiểu về loại xe đó.. Anh có muốn đi xem cùng em không?
Khi nói 3 chữ cuối, nhìn nhỏ lúng túng đến tội nghiệp.
_Đề nghị hấp dẫn đấy! - Tôi gập gù rồi ra chiều đăm chiêu suy nghĩ..
Nhìn ánh mắt hi vọng và khuôn mặt chờ đợi của nhỏ, tôi chỉ muốn phì cười... Ngây thơ quá, chọc chút mới được:
_Em có hứa là sẽ đưa anh đến nơi, đón về đến chốn không?
Tôi cúi xuống, mặt đối mặt với cô bé đang ngớ ra vì lời vừa nói..
_Vâng.. em.. chắc mà! - giọng nhỏ hơi bối rối, có lẽ vì khoảng cách giữa tôi và cô bé quá gần...
_Sẽ 'thả' anh về trước 9h chứ? - Tôi tiếp tục.
_Viện bảo tàng đóng của lúc 8.30.. trước 9h.. Đương nhiên!
_Đừng bắt cóc anh bán đi đâu nhé! - Tôi thay vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy bằng 1 nụ cười.
Nhỏ thoáng ngỡ ngàng, rồi như nhận ra nãy giờ chỉ có ý đùa, cô bé cũng mỉm cười:
_Tất nhiên!
Khi nhìn nụ cười đó, hình như tim tôi.. đập loạn đi 1 nhịp.. Nó thánh thiện như nụ cười của thiên sứ vậy... Thật khó diễn tả cảm giác của tôi lúc đó...
_Vậy.. anh đồng ý chứ?
Lời nói của nhỏ kéo tôi về thực tế...
Ngày mai? Không được rồi... Chẳng tối thứ 7 nào tôi rảnh cả... Uổng thật..!
_Tiếc quá.. anh không đi được...
Nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của nhỏ, tôi bỗng thấy tội tội..
Nhưng mà.. trời ạ, làm gì có kiểu mời đi chơi 'thiếu dinh dưỡng' thế này?
_Bởi vì.. cô bé à, anh đâu có biết em?! - Tôi cười, lý do cho lời từ chối này hợp lý đấy nhỉ!
Mặt nhỏ ngẩn ra, như chợt nhớ ra điều gì quan trọng lắm..
_Đành đợi dịp khác vậy.. khi nào anh 'biết' em đã, nhé?! - Tôi nháy mắt, chậm rãi quay vào lớp...
_Khoan..!
Huh? Nhìn lại, chẳng lẽ tôi còn thiếu thủ tục gì nữa?
_Em tên Quỳnh, học lớp 10A4... abcbcbcabcacb... blah blah blah...
Sau tràng lí lịch trích ngang dài loằng ngoằng đó, nhỏ tự cho phép mình....... cúi xuống thở.. để mặc tôi nhìn nhỏ với đôi mắt ngạc nhiên, bất ngờ 1 cách thú vị...
Nhỏ ngẩng lên, tiếp:
_Bây giờ 'biết' em rồi.. Anh sẽ đi chứ?
...
**End of flashback**
Cửa phòng tôi mở.. và... 1 đứa CON TRAI bước ra...
Tôi tròn mắt, định hỏi hắn là ai.. nhưng nụ cười nửa miệng quen thuộc đó đã cho tôi câu trả lời..
_Tài hóa trang của tao đoạt giải nhất lễ hội ở trường năm ngoái đấy... Ban giám khảo không chấm lầm, nhỉ? - Nhỏ lên tiếng, bằng cái giọng trầm trầm của con trai.
Nhỏ có biệt tài giả giọng bất kỳ ai.. từ già đến trẻ, nam đến nữ.
_Mày định đến Trash trong 'bộ dạng' này à? - Tôi cố tình kéo dài thời gian, trước khi nhỏ nói ra mục đích của nó.
_Yeah.. Đẹp, right?
_Uhm.. Còn thẻ thành viên?
Tôi dùng cái đầu trên 1 lần được khen là thông minh nhanh nhạy, cố 'giải mã' dấu chấm hỏi to đùng kia bằng tốc độ ánh sáng...
_Nói tao và Linh là anh em họ, họ sẽ cho vào thôi. Cả Thúy nữa..
Quỳnh...? Chẳng lẽ là vì...
Hiểu rồi...
Tôi phì cười, nhỏ bạn thân của tôi ơi...!
_Mày nghĩ rằng mày sẽ thành công à? Theo tao được biết thì cô bé đó 'hơi bị' thích tao đấy?
Con bạn nhướng mắt nhìn tôi, 3s.. nhỏ lại nhếch môi cười..
_Chỉ cần mày ngồi yên một chỗ, trong ngày hôm nay thôi.. Mày làm được không?
Tôi nhún vai:
_Để xem đã..!
-------------------------
Chap05
5. Angel
Trời ạ, tôi là đứa con gái vụng về nhất trên đời!!!
Có ai đến trễ trong buổi hẹn đầu tiên với người mình 'để ý' không chứ?
Tuy đã cố chuẩn bị mọi thứ từ sớm nhưng đến phút cuối cùng cái lắc tay hình đôi cánh của tôi lại 'bay' đi đâu mất, hại cả nhà phải đỏ mắt đi tìm.
Bố bảo cứ đi trước đi rồi ở nhà mọi người tìm cho, nhưng tôi cương quyết không chịu...
Cái lắc đó mang may mắn đến cho những ai đeo nó (mẹ đã nói như thế mà!!) nên tôi không thể thiếu nó trong buổi hẹn này được!
Cũng may anh hai tìm thấy chiếc lắc trên thành lan can sân thượng, không chắc tôi chỉ còn nước ở nhà ăn vạ...
Huh, xe buýt đến kia rồi.. làm sao đây, tôi phải băng qua đoạn đường này mới đến bến đỗ..
Tôi chạy thục mạng... Xe buýt ơi, đợi tớ với!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đấy, mẹ nói chẳng bao giờ sai cả.. nhờ có chiếc lắc may mắn mà tôi bắt kịp xe buýt nè!
Tôi thở hổn hển rồi quay sang mỉm cười cảm ơn bác tài xế vì đã đợi.
Từ đây đến chỗ hẹn chỉ mất khoảng 10 phút, nhưng tôi đã trễ mất 15 phút roài T________T
Chỗ mà chúng tôi (dùng từ này nghe thích quá ~'_'~) sắp đến hình như là 1 club. Có khi nào anh ấy đợi lâu quá bỏ vào trước không nhỉ? T_T Nếu thế thật chắc tôi khóc mất...
Hôm qua hoàng tử gọi điện khiến tôi vui đến mức không ngủ được... Chúa ơi.. xin Người làm ơn..!
Mà club đó tên gì nhỉ? Trash Buss... tên tiếng Anh, cái này tôi không giỏi lắm..
Hoàng tử bảo chỗ đấy là '1 nơi để chơi nhạc' ..
Chơi nhạc á? Tôi chẳng biết dùng nhạc cụ gì cả -_-". Nhưng không sao, đến đó đóng vai khán giả để xem hoàng tử biểu diễn cũng quá đủ rồi.. ^^
----------
Tôi bước nhanh xuống xe buýt, dáo dác nhìn quanh.
Cầu trời anh ấy vẫn còn ở đây..
Bỗng 1 ai đó gõ nhẹ vào vai tôi:
_Cửa vào bên kia kìa, cô bé!
Giọng nói ấm áp này trên điện thoại là thứ 'giúp' tôi vui mừng đến mất ngủ ngày hôm qua..
Tôi quay lại, chuẩn bị sẵn 1 nụ cười:
_Anh đợi em có lâu không? - Tôi hỏi, ngước lên nhìn anh..
Arghh...hoàng tử không mặc đồng phục!!
Anh ấy khoác áo đen ngắn tay bên ngoài, trong là áo pull trắng. Quần hộp đen, không dây xích leng keng hay 'đồ chơi' lủng lẳng đeo túi.. Anh lúc nào cũng thế.. luôn tỏa sáng >^o^<
_Naah, bọn anh vừa mới đến..
Huh o_0, bọn anh??
Tôi khó khăn đưa tia nhìn đang dính chặt vào người hoàng tử ra phía đằng sau anh.
1 cái đầu với mái tóc nâu đen cắt tỉa kiểu cách đang cúi xuống, lúi húi dùng tay phủi những vết phấn trắng trên chiếc quần jean đen cậu ấy đang mặc, miệng lẩm bẩm gì đó..
_Quỳnh, đây là Long, em họ Linh. À mà cô bé biết Linh không nhỉ? - Hoàng tử giới thiệu.
_Vâng, em biết chị ấy..
Người tên Long ngẩng đầu lên, cho tôi cơ hội nhìn rõ khuôn mặt cậu ấy..
Da trắng..đôi mắt nâu dài bình thản nhìn tôi... Và trên đôi môi thanh mảnh như con gái, cậu ấy từ từ điểm lên đó 1 nụ cười...
_Hi, Quỳnh. - giọng Long nhẹ và ấm..
Cậu ấy đẹp như 1 cô gái vậy... Chỉ có giọng nói trầm trầm là giống con trai.
Waa, tôi thật sự có thể công bố cho cả thế giới biết mình đã tìm thấy 1 ví dụ sống cho bài "Pretty Boy" của M2M...
Long hơi nghiêng đầu cười.. khiến tôi nhận ra nãy giờ mình cứ nhìn cậu ấy chằm chằm..
_Ơ.... hi! - Tôi đỏ mặt vì nụ cười của cậu ấy, bối rối nhìn xuống đất.
_Chắc Quỳnh bằng tuổi mình?! - Long hỏi, giọng cởi mở..
_Tớ 16..- Tôi trả lời, đỡ e ngại vì vẻ thân thiện của cậu ấy..
_Vậy là anh 'già' nhất ở đây rồi! - Hoàng tử đùa, quay sang tôi - Anh chưa nói với Quỳnh hôm nay Long cũng đến nhỉ?! Nó mới tới lần đầu, giống như em đó..
Tôi thoáng thấy Long lườm anh 1 cái.. có lẽ vì chữ 'nó' trong câu vừa rồi....
Cậu ấy quay sang cười với tôi:
_Đồng minh!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có lẽ chị Linh là thành viên quen thuộc ở club này, nên lúc anh Lâm nói Long là em họ của chị ấy, họ cho vào ngay.
Tôi với cái mác "bạn của Lâm" cũng được vào. Có điều khi chị xét thẻ nhìn tôi hỏi hoàng tử "bạn gái à?", anh ấy chỉ lắc đầu cười: "Bạn kiểu em gái!"
Em gái??
Đúng rồi, tôi đang hi vọng cái gì vậy? Đây đâu phải cuộc hẹn riêng 2 người...
Tôi thở dài... Đích đến vẫn còn xa...
Họ tụ tập ở lầu 3 của 1 tòa nhà khoảng 7 tầng. Đó là 1 tầng lầu rộng, lối kiến trúc, bàn ghế và nhạc cụ được bày biện như ở pub. Giữa phòng chừa 1 khoảng trống lớn trải thảm xanh mỏng, tôi đoán chắc là sàn diễn... Cách trang trí tranh và hoa trên tường cũng rất lạ, chẳng theo chủ đề hay 'trường phái' nào cả... Thật đặc biệt!
Tôi đảo mắt nhìn mọi người quanh phòng...
Anh Lâm đã nói club này không có nhiều thành viên nên tôi không ngạc nhiên khi thấy trong khuôn viên rộng này chỉ vỏn vẹn hơn chục người...
Nửa số đó cỏ vẻ bằng tuổi tôi, hoặc lớn hơn 1 chút.. số còn lại có vẻ đĩnh đạc, chắc đã đi làm...
Sau màn giới thiệu đơn giản với anh quản lý, chúng tôi nhập bọn với 1 nhóm trẻ khoảng 6, 7 người đang bàn tán về vấn đề gì đó...
_Em họ của Linh á? Waa, giống y nhau!!!
Sau lời giới thiệu của hoàng tử, họ ngạc nhiên nhìn Long, trầm trồ thích thú.
Vài cô gái xì xầm: "Con trai mà xinh quá!", "Dễ thương như con gái vậy!!"...
Tôi quay sang Long, cậu ấy chỉ cười nhẹ, không nói gì..
1 anh khác chỉ vào tôi, cười hỏi cậu ấy:
_Bạn gái chú nhóc à?
EHHH?? Nhầm rồi.. Không phải vậy.. Tôi còn không biết tên đầy đủ của cậu ấy, làm sao mà...
_Xứng đôi không anh?
0_0 HUH??? Cậu ấy vừa nói gì vậy? Như thế không phải khẳng định à?
Các anh kia ồ lên... 1 vài chị nhìn tôi soi mói...
Đang lúng túng không biết phủ nhận thế nào thì hoàng tử lên tiếng:
_Long đùa đấy! Cô bé này dưới lớp tớ. Mới biết nhau thôi...
_Oh, vậy bé ơi, có người chưa?
_Nhóc Long ăn gian thật, chưa chi đã tính giữa làm của riêng rồi...
_Phải đó... Tham lam quá!
Tôi quay sang nhìn Long... Mặt cậu ấy vẫn tỉnh bơ, chẳng có biểu lộ gì giống vẻ 'uh- tớ - vừa -đùa- đấy' cả...
Hix...... Sao lại nói vậy???
Hình như anh quản lý vừa nói gì đó.......... vì mải suy nghĩ nên tôi không nghe thấy gì..
Mọi người bỗng sôi nổi hẳn, hào hứng bàn tán và nhao nhao đi chuẩn bị nhạc cụ...
_Đợi anh 1 lát nhé!
Giật mình vì tiếng thì thầm vào tai, tôi quay lại. Hoàng tử đang đứng ngay bên cạnh, dợm bước đi...
Anh ấy, anh ấy vừa..
Lần đầu tiên tôi đứng gần anh như thế... Tim tôi như đánh trống trong lồng ngực..
Ahhhhh...
_Sao mà ngơ ra vậy?
Long hơi cúi xuống, nghiêng đầu nhìn tôi.. Theo phản xạ, tôi lùi ra sau, tạo 1 khoảng cách vừa đủ để nụ cười chết người kia không làm nóng má mình..
Hix, lại 1 người nữa làm tôi giật mình...
_Quỳnh định chơi gì?
Huh? Chơi gì? Nhạc á? Tôi có biết gì đâu...
Thấy tôi ngớ ra, Long tiếp:
_Lúc nãy không nghe gì à? Cái khoản để-biết-và-hiểu-nhau-hơn đó..
_... [ngơ ngác]
_Anh quản lý yêu cầu mọi người biểu diễn 1 màn nhỏ, tự do chọn nhạc cụ... - cậu ấy thong thả diễn giải.. cho 1 kẻ vừa từ trên trời rơi xuống là tôi..
_Tất cả mọi người?
_(Gật)
_Bắt buộc?
_(Gật)
Ar.... Arg............ Arghhh............!!!!!! Chúa ơi... Người thật biết đùa...!
_Thế bây giờ mình.. về trước có được không? - Tia hi vọng cuối cùng le lói trong đầu tôi..
_(Lắc)
*******Trời Sập Xuống*******
-------------------------
Trời ạ, tôi là đứa con gái vụng về nhất trên đời!!!
Có ai đến trễ trong buổi hẹn đầu tiên với người mình 'để ý' không chứ?
Tuy đã cố chuẩn bị mọi thứ từ sớm nhưng đến phút cuối cùng cái lắc tay hình đôi cánh của tôi lại 'bay' đi đâu mất, hại cả nhà phải đỏ mắt đi tìm.
Bố bảo cứ đi trước đi rồi ở nhà mọi người tìm cho, nhưng tôi cương quyết không chịu...
Cái lắc đó mang may mắn đến cho những ai đeo nó (mẹ đã nói như thế mà!!) nên tôi không thể thiếu nó trong buổi hẹn này được!
Cũng may anh hai tìm thấy chiếc lắc trên thành lan can sân thượng, không chắc tôi chỉ còn nước ở nhà ăn vạ...
Huh, xe buýt đến kia rồi.. làm sao đây, tôi phải băng qua đoạn đường này mới đến bến đỗ..
Tôi chạy thục mạng... Xe buýt ơi, đợi tớ với!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đấy, mẹ nói chẳng bao giờ sai cả.. nhờ có chiếc lắc may mắn mà tôi bắt kịp xe buýt nè!
Tôi thở hổn hển rồi quay sang mỉm cười cảm ơn bác tài xế vì đã đợi.
Từ đây đến chỗ hẹn chỉ mất khoảng 10 phút, nhưng tôi đã trễ mất 15 phút roài T________T
Chỗ mà chúng tôi (dùng từ này nghe thích quá ~'_'~) sắp đến hình như là 1 club. Có khi nào anh ấy đợi lâu quá bỏ vào trước không nhỉ? T_T Nếu thế thật chắc tôi khóc mất...
Hôm qua hoàng tử gọi điện khiến tôi vui đến mức không ngủ được... Chúa ơi.. xin Người làm ơn..!
Mà club đó tên gì nhỉ? Trash Buss... tên tiếng Anh, cái này tôi không giỏi lắm..
Hoàng tử bảo chỗ đấy là '1 nơi để chơi nhạc' ..
Chơi nhạc á? Tôi chẳng biết dùng nhạc cụ gì cả -_-". Nhưng không sao, đến đó đóng vai khán giả để xem hoàng tử biểu diễn cũng quá đủ rồi.. ^^
----------
Tôi bước nhanh xuống xe buýt, dáo dác nhìn quanh.
Cầu trời anh ấy vẫn còn ở đây..
Bỗng 1 ai đó gõ nhẹ vào vai tôi:
_Cửa vào bên kia kìa, cô bé!
Giọng nói ấm áp này trên điện thoại là thứ 'giúp' tôi vui mừng đến mất ngủ ngày hôm qua..
Tôi quay lại, chuẩn bị sẵn 1 nụ cười:
_Anh đợi em có lâu không? - Tôi hỏi, ngước lên nhìn anh..
Arghh...hoàng tử không mặc đồng phục!!
Anh ấy khoác áo đen ngắn tay bên ngoài, trong là áo pull trắng. Quần hộp đen, không dây xích leng keng hay 'đồ chơi' lủng lẳng đeo túi.. Anh lúc nào cũng thế.. luôn tỏa sáng >^o^<
_Naah, bọn anh vừa mới đến..
Huh o_0, bọn anh??
Tôi khó khăn đưa tia nhìn đang dính chặt vào người hoàng tử ra phía đằng sau anh.
1 cái đầu với mái tóc nâu đen cắt tỉa kiểu cách đang cúi xuống, lúi húi dùng tay phủi những vết phấn trắng trên chiếc quần jean đen cậu ấy đang mặc, miệng lẩm bẩm gì đó..
_Quỳnh, đây là Long, em họ Linh. À mà cô bé biết Linh không nhỉ? - Hoàng tử giới thiệu.
_Vâng, em biết chị ấy..
Người tên Long ngẩng đầu lên, cho tôi cơ hội nhìn rõ khuôn mặt cậu ấy..
Da trắng..đôi mắt nâu dài bình thản nhìn tôi... Và trên đôi môi thanh mảnh như con gái, cậu ấy từ từ điểm lên đó 1 nụ cười...
_Hi, Quỳnh. - giọng Long nhẹ và ấm..
Cậu ấy đẹp như 1 cô gái vậy... Chỉ có giọng nói trầm trầm là giống con trai.
Waa, tôi thật sự có thể công bố cho cả thế giới biết mình đã tìm thấy 1 ví dụ sống cho bài "Pretty Boy" của M2M...
Long hơi nghiêng đầu cười.. khiến tôi nhận ra nãy giờ mình cứ nhìn cậu ấy chằm chằm..
_Ơ.... hi! - Tôi đỏ mặt vì nụ cười của cậu ấy, bối rối nhìn xuống đất.
_Chắc Quỳnh bằng tuổi mình?! - Long hỏi, giọng cởi mở..
_Tớ 16..- Tôi trả lời, đỡ e ngại vì vẻ thân thiện của cậu ấy..
_Vậy là anh 'già' nhất ở đây rồi! - Hoàng tử đùa, quay sang tôi - Anh chưa nói với Quỳnh hôm nay Long cũng đến nhỉ?! Nó mới tới lần đầu, giống như em đó..
Tôi thoáng thấy Long lườm anh 1 cái.. có lẽ vì chữ 'nó' trong câu vừa rồi....
Cậu ấy quay sang cười với tôi:
_Đồng minh!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có lẽ chị Linh là thành viên quen thuộc ở club này, nên lúc anh Lâm nói Long là em họ của chị ấy, họ cho vào ngay.
Tôi với cái mác "bạn của Lâm" cũng được vào. Có điều khi chị xét thẻ nhìn tôi hỏi hoàng tử "bạn gái à?", anh ấy chỉ lắc đầu cười: "Bạn kiểu em gái!"
Em gái??
Đúng rồi, tôi đang hi vọng cái gì vậy? Đây đâu phải cuộc hẹn riêng 2 người...
Tôi thở dài... Đích đến vẫn còn xa...
Họ tụ tập ở lầu 3 của 1 tòa nhà khoảng 7 tầng. Đó là 1 tầng lầu rộng, lối kiến trúc, bàn ghế và nhạc cụ được bày biện như ở pub. Giữa phòng chừa 1 khoảng trống lớn trải thảm xanh mỏng, tôi đoán chắc là sàn diễn... Cách trang trí tranh và hoa trên tường cũng rất lạ, chẳng theo chủ đề hay 'trường phái' nào cả... Thật đặc biệt!
Tôi đảo mắt nhìn mọi người quanh phòng...
Anh Lâm đã nói club này không có nhiều thành viên nên tôi không ngạc nhiên khi thấy trong khuôn viên rộng này chỉ vỏn vẹn hơn chục người...
Nửa số đó cỏ vẻ bằng tuổi tôi, hoặc lớn hơn 1 chút.. số còn lại có vẻ đĩnh đạc, chắc đã đi làm...
Sau màn giới thiệu đơn giản với anh quản lý, chúng tôi nhập bọn với 1 nhóm trẻ khoảng 6, 7 người đang bàn tán về vấn đề gì đó...
_Em họ của Linh á? Waa, giống y nhau!!!
Sau lời giới thiệu của hoàng tử, họ ngạc nhiên nhìn Long, trầm trồ thích thú.
Vài cô gái xì xầm: "Con trai mà xinh quá!", "Dễ thương như con gái vậy!!"...
Tôi quay sang Long, cậu ấy chỉ cười nhẹ, không nói gì..
1 anh khác chỉ vào tôi, cười hỏi cậu ấy:
_Bạn gái chú nhóc à?
EHHH?? Nhầm rồi.. Không phải vậy.. Tôi còn không biết tên đầy đủ của cậu ấy, làm sao mà...
_Xứng đôi không anh?
0_0 HUH??? Cậu ấy vừa nói gì vậy? Như thế không phải khẳng định à?
Các anh kia ồ lên... 1 vài chị nhìn tôi soi mói...
Đang lúng túng không biết phủ nhận thế nào thì hoàng tử lên tiếng:
_Long đùa đấy! Cô bé này dưới lớp tớ. Mới biết nhau thôi...
_Oh, vậy bé ơi, có người chưa?
_Nhóc Long ăn gian thật, chưa chi đã tính giữa làm của riêng rồi...
_Phải đó... Tham lam quá!
Tôi quay sang nhìn Long... Mặt cậu ấy vẫn tỉnh bơ, chẳng có biểu lộ gì giống vẻ 'uh- tớ - vừa -đùa- đấy' cả...
Hix...... Sao lại nói vậy???
Hình như anh quản lý vừa nói gì đó.......... vì mải suy nghĩ nên tôi không nghe thấy gì..
Mọi người bỗng sôi nổi hẳn, hào hứng bàn tán và nhao nhao đi chuẩn bị nhạc cụ...
_Đợi anh 1 lát nhé!
Giật mình vì tiếng thì thầm vào tai, tôi quay lại. Hoàng tử đang đứng ngay bên cạnh, dợm bước đi...
Anh ấy, anh ấy vừa..
Lần đầu tiên tôi đứng gần anh như thế... Tim tôi như đánh trống trong lồng ngực..
Ahhhhh...
_Sao mà ngơ ra vậy?
Long hơi cúi xuống, nghiêng đầu nhìn tôi.. Theo phản xạ, tôi lùi ra sau, tạo 1 khoảng cách vừa đủ để nụ cười chết người kia không làm nóng má mình..
Hix, lại 1 người nữa làm tôi giật mình...
_Quỳnh định chơi gì?
Huh? Chơi gì? Nhạc á? Tôi có biết gì đâu...
Thấy tôi ngớ ra, Long tiếp:
_Lúc nãy không nghe gì à? Cái khoản để-biết-và-hiểu-nhau-hơn đó..
_... [ngơ ngác]
_Anh quản lý yêu cầu mọi người biểu diễn 1 màn nhỏ, tự do chọn nhạc cụ... - cậu ấy thong thả diễn giải.. cho 1 kẻ vừa từ trên trời rơi xuống là tôi..
_Tất cả mọi người?
_(Gật)
_Bắt buộc?
_(Gật)
Ar.... Arg............ Arghhh............!!!!!! Chúa ơi... Người thật biết đùa...!
_Thế bây giờ mình.. về trước có được không? - Tia hi vọng cuối cùng le lói trong đầu tôi..
_(Lắc)
*******Trời Sập Xuống*******
-------------------------
Chap06
6. Angel
Anh Lâm thật sự là 1 thiên tài.
Anh ấy học hành giỏi giang... cư xử lịch thiệp... tính tình hòa nhã.. vẻ ngoài lịch lãm như hoàng tử... lại còn là 1 thần đồng âm nhạc...
Mọi người trong phòng đều bị tiếng đàn ghi-ta của anh ấy mê hoặc... Từng sợi dây đàn như bị bùa ếm, rung lên những âm sắc có ma lực, cuốn hút tất cả vào 1 khúc nhạc nhẹ nhàng..
_Không chỉ thế thôi đâu.. Lâm còn có thể dùng 14 loại nhạc cụ, nắm vững nhạc lý hẳn hoi!
14 loại nhạc cụ? o_0 anh quản lý không đùa đấy chứ?
_Cậu ấy và Linh là 1 cặp bài trùng.. Nhỏ đó cũng ngang ngửa..!
Hix, họ toàn nhân tài... T_________T
Tôi nhìn sang Long.. tự hỏi cậu ấy sẽ chơi gì..
Em họ của chị Linh... chắc lại sẽ là 1 thần đồng... T_T
Long đứng dựa lưng vào tường, 2 tay đút túi quần, hờ hững nhìn về phía hoàng tử.. Có lẽ tiếng đàn mang sức thôi miên kia chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy..
Đột nhiên Long quay lại, bắt gặp tôi đang nhìn lén.. cậu ấy khẽ mỉm cười..
Mặt tôi bỗng đỏ bừng lên, chẳng hiểu vì bị bắt quả tang hay vì nụ cười ngọt hơn đường ấy...
Tôi luống cuống nhìn đi chỗ khác, tim đập thình thịch..
Thật kỳ lạ.. người tôi thích là hoàng tử kia mà..! >_<
Mọi người hầu như đã biểu diễn gần hết...
Mấy anh lúc nãy chọc Long và tôi là 1 nhóm chơi đàn ghi-ta, lấy tên "3G".. Họ cũng có phong cách riêng nhưng hoàng tử vẫn trội hơn đôi chút.. (Tôi nhận xét hoàn toàn vô tư nhé... không thiên vị ai đâu..!) Vài chị chơi piano hoặc kéo vĩ cầm, anh quản lý thì đánh trống...
Người nào cũng có thể dùng 2, 3 loại nhạc cụ trở lên, biểu diễn thật điệu nghệ..
Hi vọng sẽ không ai để ý đến tôi ....... -_-"
_Quỳnh, đến lượt em đó! - 1 anh trong nhóm "3G" nhìn tôi vẫy tay ra hiệu..
... Lời cầu nguyện của tôi chắc chưa đến được tai Chúa...T_T
_Em... không biết chơi gì cả.. - tôi cười... miệng méo xệch..
_Đã đến đây thì phải biểu diễn gì đó.. Đấy là luật, phải không Toàn? - 1 chị hơi liếc tôi rồi quay sang nói với anh quản lý..
Hix.. Tôi đã làm gì khiến chị ấy ghét vậy???
_Quỳnh... hm... em biết đàn không? - anh quản lý tên Toàn cố ném phao cứu hộ cho kẻ sắp chết đuối...
_(Lắc) - thật không may vì kẻ chết đuối đó lại là tôi, 1 người hoàn toàn bất lực với phao..
_Thử ghi-ta nhé?
_(Lắc)
_Vĩ cầm thì sao?
_(Lắc)
_Flute, OK?
_(Lắc)
_Trống? Guitar base?
_(Lắc)
_...
_... Em rất tiếc.. -_-"
_Uhm... không sa..
_Không được, đã là luật thì đâu thể xóa bỏ dễ dàng... Toàn, làm vậy không công bằng lắm đâu!
T___T Hix... đừng dồn tôi vào chân tường chứ... làm ơn hãy chừa cho linh hồn nhỏ bé đáng thương này 1 con đường sống đi...
Hình như không thực hiện được yêu cầu của họ thì không được trở lại club này hay sao ấy... Không được đến đây nữa đồng nghĩa với việc không được xem hoàng tử chơi đàn..
Arghhh... Tôi không muốn... T________T
_Để em pair với Quỳnh!
Huh? Pair? Cặp á?(thật may vì tuần trước tôi chịu khó ôn tập cho bài kiểm tra tiếng Anh về từ mới!) Long tại sao lại muốn diễn chung với tôi? Tôi sẽ làm mất mặt cậu ấy cho mà xem..!!! T_T
_Ơ.. OK... - anh Toàn hơi nhạc nhiên rồi cũng đồng ý...
Long quay sang tôi, nói nhỏ:
_Quỳnh biết bài "Only Hope" của Mandy Moore, đúng không?
o_0 Đó là bài hát yêu thích của tôi mà... Sao Long biết?
_Thử hát đi, tớ đàn đệm cho!
Ehh.. Ha... hát á??
Tôi cũng thích hát... nhưng chưa bao giờ ca trước mặt nhiều người cả... Arghh... không được đâu...!
Chưa kịp từ chối thì đã bị cậu ấy kéo ra "sân khấu"..
Mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía chúng tôi, cả anh Lâm nữa..
Hoàng tử ơi... cứu em...!
Trong hoàn cảnh này, biện pháp tốt nhất là... bỏ chạy... nếu không muốn làm trò cười cho thiên hạ... Phải hành động thật nhanh, trước khi chân mình bị hóa đá..
Nhưng mà..... tôi đến đây với "tư cách" bạn của hoàng tử... Liệu anh Lâm có mất mặt không khi đưa 1 nhỏ nhát hơn cáy đến club quen thuộc của anh ấy??
Arghh... Không thể làm vậy được... Hình tượng của hoàng tử phải thật hoàn hảo... cả bạn anh ấy nữa...
Long lướt nhẹ tay lên các phím đàn, đồng thời ngước lên nhìn tôi, mấp máy môi ra hiệu: "Leave-everything-to-God" (câu này tôi học trong Kinh Thánh, có nghĩa là: Hãy để Chúa lo liệu).. và... mỉm cười...
Nụ cười đó.... có thể làm tan chảy tảng băng dày nhất ở Bắc Cực....
Những nốt nhạc trong lời dạo đầu của bài hát nhẹ nhàng vang lên, lấp đầy không gian yên ắng của căn phòng vốn đã ít người...
Tiếng đàn dìu dặt như 1 lời mời gọi... và khi chưa kịp nhận ra điều đó, tôi thấy mình.. đang hát...
-------------------------
Anh Lâm thật sự là 1 thiên tài.
Anh ấy học hành giỏi giang... cư xử lịch thiệp... tính tình hòa nhã.. vẻ ngoài lịch lãm như hoàng tử... lại còn là 1 thần đồng âm nhạc...
Mọi người trong phòng đều bị tiếng đàn ghi-ta của anh ấy mê hoặc... Từng sợi dây đàn như bị bùa ếm, rung lên những âm sắc có ma lực, cuốn hút tất cả vào 1 khúc nhạc nhẹ nhàng..
_Không chỉ thế thôi đâu.. Lâm còn có thể dùng 14 loại nhạc cụ, nắm vững nhạc lý hẳn hoi!
14 loại nhạc cụ? o_0 anh quản lý không đùa đấy chứ?
_Cậu ấy và Linh là 1 cặp bài trùng.. Nhỏ đó cũng ngang ngửa..!
Hix, họ toàn nhân tài... T_________T
Tôi nhìn sang Long.. tự hỏi cậu ấy sẽ chơi gì..
Em họ của chị Linh... chắc lại sẽ là 1 thần đồng... T_T
Long đứng dựa lưng vào tường, 2 tay đút túi quần, hờ hững nhìn về phía hoàng tử.. Có lẽ tiếng đàn mang sức thôi miên kia chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy..
Đột nhiên Long quay lại, bắt gặp tôi đang nhìn lén.. cậu ấy khẽ mỉm cười..
Mặt tôi bỗng đỏ bừng lên, chẳng hiểu vì bị bắt quả tang hay vì nụ cười ngọt hơn đường ấy...
Tôi luống cuống nhìn đi chỗ khác, tim đập thình thịch..
Thật kỳ lạ.. người tôi thích là hoàng tử kia mà..! >_<
Mọi người hầu như đã biểu diễn gần hết...
Mấy anh lúc nãy chọc Long và tôi là 1 nhóm chơi đàn ghi-ta, lấy tên "3G".. Họ cũng có phong cách riêng nhưng hoàng tử vẫn trội hơn đôi chút.. (Tôi nhận xét hoàn toàn vô tư nhé... không thiên vị ai đâu..!) Vài chị chơi piano hoặc kéo vĩ cầm, anh quản lý thì đánh trống...
Người nào cũng có thể dùng 2, 3 loại nhạc cụ trở lên, biểu diễn thật điệu nghệ..
Hi vọng sẽ không ai để ý đến tôi ....... -_-"
_Quỳnh, đến lượt em đó! - 1 anh trong nhóm "3G" nhìn tôi vẫy tay ra hiệu..
... Lời cầu nguyện của tôi chắc chưa đến được tai Chúa...T_T
_Em... không biết chơi gì cả.. - tôi cười... miệng méo xệch..
_Đã đến đây thì phải biểu diễn gì đó.. Đấy là luật, phải không Toàn? - 1 chị hơi liếc tôi rồi quay sang nói với anh quản lý..
Hix.. Tôi đã làm gì khiến chị ấy ghét vậy???
_Quỳnh... hm... em biết đàn không? - anh quản lý tên Toàn cố ném phao cứu hộ cho kẻ sắp chết đuối...
_(Lắc) - thật không may vì kẻ chết đuối đó lại là tôi, 1 người hoàn toàn bất lực với phao..
_Thử ghi-ta nhé?
_(Lắc)
_Vĩ cầm thì sao?
_(Lắc)
_Flute, OK?
_(Lắc)
_Trống? Guitar base?
_(Lắc)
_...
_... Em rất tiếc.. -_-"
_Uhm... không sa..
_Không được, đã là luật thì đâu thể xóa bỏ dễ dàng... Toàn, làm vậy không công bằng lắm đâu!
T___T Hix... đừng dồn tôi vào chân tường chứ... làm ơn hãy chừa cho linh hồn nhỏ bé đáng thương này 1 con đường sống đi...
Hình như không thực hiện được yêu cầu của họ thì không được trở lại club này hay sao ấy... Không được đến đây nữa đồng nghĩa với việc không được xem hoàng tử chơi đàn..
Arghhh... Tôi không muốn... T________T
_Để em pair với Quỳnh!
Huh? Pair? Cặp á?(thật may vì tuần trước tôi chịu khó ôn tập cho bài kiểm tra tiếng Anh về từ mới!) Long tại sao lại muốn diễn chung với tôi? Tôi sẽ làm mất mặt cậu ấy cho mà xem..!!! T_T
_Ơ.. OK... - anh Toàn hơi nhạc nhiên rồi cũng đồng ý...
Long quay sang tôi, nói nhỏ:
_Quỳnh biết bài "Only Hope" của Mandy Moore, đúng không?
o_0 Đó là bài hát yêu thích của tôi mà... Sao Long biết?
_Thử hát đi, tớ đàn đệm cho!
Ehh.. Ha... hát á??
Tôi cũng thích hát... nhưng chưa bao giờ ca trước mặt nhiều người cả... Arghh... không được đâu...!
Chưa kịp từ chối thì đã bị cậu ấy kéo ra "sân khấu"..
Mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía chúng tôi, cả anh Lâm nữa..
Hoàng tử ơi... cứu em...!
Trong hoàn cảnh này, biện pháp tốt nhất là... bỏ chạy... nếu không muốn làm trò cười cho thiên hạ... Phải hành động thật nhanh, trước khi chân mình bị hóa đá..
Nhưng mà..... tôi đến đây với "tư cách" bạn của hoàng tử... Liệu anh Lâm có mất mặt không khi đưa 1 nhỏ nhát hơn cáy đến club quen thuộc của anh ấy??
Arghh... Không thể làm vậy được... Hình tượng của hoàng tử phải thật hoàn hảo... cả bạn anh ấy nữa...
Long lướt nhẹ tay lên các phím đàn, đồng thời ngước lên nhìn tôi, mấp máy môi ra hiệu: "Leave-everything-to-God" (câu này tôi học trong Kinh Thánh, có nghĩa là: Hãy để Chúa lo liệu).. và... mỉm cười...
Nụ cười đó.... có thể làm tan chảy tảng băng dày nhất ở Bắc Cực....
Những nốt nhạc trong lời dạo đầu của bài hát nhẹ nhàng vang lên, lấp đầy không gian yên ắng của căn phòng vốn đã ít người...
Tiếng đàn dìu dặt như 1 lời mời gọi... và khi chưa kịp nhận ra điều đó, tôi thấy mình.. đang hát...
-------------------------
Chap07
7. Prince
"There's a song that's inside of my soul.
It's the one that I've tried to write over and over again
I'm awake in the infinite cold.
But you sing to me over and over and over again.
So, I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I know now you're my only hope.
...."
Giọng ca của Quỳnh thật sự là 1 điều kỳ diệu... Nó trong trẻo và thanh khiết như tiếng hát của thiên thần vậy...
Mọi người đều bị cuốn vào bản nhạc 1 cách vô thức... cả Mai, người có ác cảm với Quỳnh, cũng không hề biết nhỏ đang chăm chú lắng nghe, ngạc nhiên thưởng thức 1 phép màu..
Tôi nhìn sang Linh (giờ là Long -_-"), nhỏ không mấy bất ngờ như những người còn lại (cụ thể là tôi), có lẽ nó đã đoán trước được phần nào...
Lúc nãy đang định "ra tay" giúp Quỳnh thì bị nhỏ ngăn lại (ngăn thế nào ư? Lườm 1 cái sắc lẻm chứ sao!!) Cái cảm giác không được làm điều mình thích thật đáng ghét, nhưng tôi đã lỡ hứa với nhỏ rồi...
Đợi Quỳnh kết thúc bài hát, tôi quay sang Mai.. cô bạn vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Quỳnh và Linh đóng nắp đàn..
_Sao vậy, bị hút hồn rồi ah? - tôi hỏi, cố giữ giọng thật bình thường..
_Ha... hay quá...
Trời ạ... Hồn lạc đi đâu rồi mà không nhận ra câu nói móc của tôi...
Không thể cho qua được... nhỏ đã làm khó "bạn mới" của tôi mà...
Cúi xuống, gần đủ để ý thức cô bạn trở về chỗ cũ... tôi thì thầm vào tai nhỏ:
_You know... rules are meant to be broken...
Rồi, để mặc Mai (ngơ ngác như đứa con nít lần đầu tiên được biết 1 tuần có 7 ngày) đứng đó với cái mặt đang nóng dần lên theo nhiệt độ của nước sôi (thiếu mỗi bọt bóng nữa là thành 1 phép so sánh hoàn hảo), tôi ung dung đút tay vào túi quần, từ từ tiến về chỗ Quỳnh và Long đang đứng..
_Yo!
_Anh Lâm..
_Em hát tuyệt thật đó, giọng ngọt như kẹo vậy!! ^^
_... (nhìn xuống đất, lại đỏ mặt!)
_Long chơi hay lắm - tôi quay sang "Linh", nháy mắt - Bữa nào đàn đệm cho anh hát thử nhé!
_Eww.. - nhỏ nhìn tôi như nhìn sinh vật kinh tởm nhất thế giới, rồi nhún nhường 1 cách giả tạo - Không dám..
_Mà này Long - Quỳnh lên tiếng khiến tôi chú ý - Làm sao cậu biết tớ thích bài "Only Hope"?
_Uhm... bí mật! - "thằng nhỏ" nhìn về phía trước, cười 1 cách bí ẩn..
Đấy, con bạn tôi lại ghi thêm 1 điểm cộng trong lòng "bé" thơ ngây kia rồi..
Có gì khó hiểu đâu! Lúc tôi gọi điện cho Quỳnh, nhỏ cũng ở đó.. Connecting tone của cô bé là bài Only Hope.. ai mà chẳng suy ra được...!
_Hey Quỳnh, Long.. 2 em có thích gia nhập câu lạc bộ này không? - Toàn chạy lại, trên tay là 2 tấm thẻ màu bạc.. member cards...
O_O Trời ạ... Cái mà tôi 2 năm trước phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới có được thì 2 "hậu bối" này chỉ mất vài phút ngắn ngủi để giành lấy... Toàn ơi, sao ông bất công thế????
Linh cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, nhưng biểu lộ đó nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt "bảnh trai" (thua tôi 1 chút) của nhỏ sau 3s, thay vào đó là nụ cười hài lòng.. (với tôi nó mới tự mãn và đáng ghét làm sao!!)
_OK... Thanks anh! - nhỏ quay sang Quỳnh - Làm đồng nghiệp nhé!?
Cô bé nở nụ cười tươi rói, vui như hội:
_Uhm!
Hình như hoa nở đầy xung quanh 2 đứa... Lấp lánh quá... Chói mắt quá... tôi không nhìn được.. +_+
_Club 1 tuần họp mặt 1 lần vào tối thứ bảy. Đóng đinh chỗ này. Không đến được phải gọi điện báo trước tối thứ sáu... Nôm na là như thế, có gì 2 em nghiên cứu thêm website của club đằng sau thẻ nhá! - Toàn lên tiếng, làm cái màn "lóng lánh lung linh" chỉ có trong manga bị cắt ngang.. mắt tôi lại phục hồi chức năng của nó....
_OK!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Chúc mừng 2 đứa.. Từ giờ được vào cửa tự do rồi nhé!
_Lần này ông Hưng test ngộ nhỉ? - "Long" nhìn tấm thẻ màu bạc, băn khoăn hỏi..
_-_- Long, "Hưng" tên là Toàn...Chắc ông ấy có lý do riêng.. - tôi chẳng buồn suy nghĩ, chuyển đề tài.. - Quỳnh này, thứ 7 tuần sau em đến đây không?
Cô bé thôi mân mê tấm thẻ, ngước lên nhìn tôi, cười thật đẹp:
_Vâng.. Em nhất định sẽ đi!
Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, nhỏ rụt rè nhìn "Long", ái ngại hỏi:
_Long.. cũng sẽ đến chứ...?
Nhìn nụ cười trên môi Linh, tôi lẩm bẩm: "Nhỏ thành công rồi..!"...
-------------------------
"There's a song that's inside of my soul.
It's the one that I've tried to write over and over again
I'm awake in the infinite cold.
But you sing to me over and over and over again.
So, I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I know now you're my only hope.
...."
Giọng ca của Quỳnh thật sự là 1 điều kỳ diệu... Nó trong trẻo và thanh khiết như tiếng hát của thiên thần vậy...
Mọi người đều bị cuốn vào bản nhạc 1 cách vô thức... cả Mai, người có ác cảm với Quỳnh, cũng không hề biết nhỏ đang chăm chú lắng nghe, ngạc nhiên thưởng thức 1 phép màu..
Tôi nhìn sang Linh (giờ là Long -_-"), nhỏ không mấy bất ngờ như những người còn lại (cụ thể là tôi), có lẽ nó đã đoán trước được phần nào...
Lúc nãy đang định "ra tay" giúp Quỳnh thì bị nhỏ ngăn lại (ngăn thế nào ư? Lườm 1 cái sắc lẻm chứ sao!!) Cái cảm giác không được làm điều mình thích thật đáng ghét, nhưng tôi đã lỡ hứa với nhỏ rồi...
Đợi Quỳnh kết thúc bài hát, tôi quay sang Mai.. cô bạn vẫn đang ngẩn ngơ nhìn Quỳnh và Linh đóng nắp đàn..
_Sao vậy, bị hút hồn rồi ah? - tôi hỏi, cố giữ giọng thật bình thường..
_Ha... hay quá...
Trời ạ... Hồn lạc đi đâu rồi mà không nhận ra câu nói móc của tôi...
Không thể cho qua được... nhỏ đã làm khó "bạn mới" của tôi mà...
Cúi xuống, gần đủ để ý thức cô bạn trở về chỗ cũ... tôi thì thầm vào tai nhỏ:
_You know... rules are meant to be broken...
Rồi, để mặc Mai (ngơ ngác như đứa con nít lần đầu tiên được biết 1 tuần có 7 ngày) đứng đó với cái mặt đang nóng dần lên theo nhiệt độ của nước sôi (thiếu mỗi bọt bóng nữa là thành 1 phép so sánh hoàn hảo), tôi ung dung đút tay vào túi quần, từ từ tiến về chỗ Quỳnh và Long đang đứng..
_Yo!
_Anh Lâm..
_Em hát tuyệt thật đó, giọng ngọt như kẹo vậy!! ^^
_... (nhìn xuống đất, lại đỏ mặt!)
_Long chơi hay lắm - tôi quay sang "Linh", nháy mắt - Bữa nào đàn đệm cho anh hát thử nhé!
_Eww.. - nhỏ nhìn tôi như nhìn sinh vật kinh tởm nhất thế giới, rồi nhún nhường 1 cách giả tạo - Không dám..
_Mà này Long - Quỳnh lên tiếng khiến tôi chú ý - Làm sao cậu biết tớ thích bài "Only Hope"?
_Uhm... bí mật! - "thằng nhỏ" nhìn về phía trước, cười 1 cách bí ẩn..
Đấy, con bạn tôi lại ghi thêm 1 điểm cộng trong lòng "bé" thơ ngây kia rồi..
Có gì khó hiểu đâu! Lúc tôi gọi điện cho Quỳnh, nhỏ cũng ở đó.. Connecting tone của cô bé là bài Only Hope.. ai mà chẳng suy ra được...!
_Hey Quỳnh, Long.. 2 em có thích gia nhập câu lạc bộ này không? - Toàn chạy lại, trên tay là 2 tấm thẻ màu bạc.. member cards...
O_O Trời ạ... Cái mà tôi 2 năm trước phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới có được thì 2 "hậu bối" này chỉ mất vài phút ngắn ngủi để giành lấy... Toàn ơi, sao ông bất công thế????
Linh cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, nhưng biểu lộ đó nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt "bảnh trai" (thua tôi 1 chút) của nhỏ sau 3s, thay vào đó là nụ cười hài lòng.. (với tôi nó mới tự mãn và đáng ghét làm sao!!)
_OK... Thanks anh! - nhỏ quay sang Quỳnh - Làm đồng nghiệp nhé!?
Cô bé nở nụ cười tươi rói, vui như hội:
_Uhm!
Hình như hoa nở đầy xung quanh 2 đứa... Lấp lánh quá... Chói mắt quá... tôi không nhìn được.. +_+
_Club 1 tuần họp mặt 1 lần vào tối thứ bảy. Đóng đinh chỗ này. Không đến được phải gọi điện báo trước tối thứ sáu... Nôm na là như thế, có gì 2 em nghiên cứu thêm website của club đằng sau thẻ nhá! - Toàn lên tiếng, làm cái màn "lóng lánh lung linh" chỉ có trong manga bị cắt ngang.. mắt tôi lại phục hồi chức năng của nó....
_OK!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Chúc mừng 2 đứa.. Từ giờ được vào cửa tự do rồi nhé!
_Lần này ông Hưng test ngộ nhỉ? - "Long" nhìn tấm thẻ màu bạc, băn khoăn hỏi..
_-_- Long, "Hưng" tên là Toàn...Chắc ông ấy có lý do riêng.. - tôi chẳng buồn suy nghĩ, chuyển đề tài.. - Quỳnh này, thứ 7 tuần sau em đến đây không?
Cô bé thôi mân mê tấm thẻ, ngước lên nhìn tôi, cười thật đẹp:
_Vâng.. Em nhất định sẽ đi!
Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, nhỏ rụt rè nhìn "Long", ái ngại hỏi:
_Long.. cũng sẽ đến chứ...?
Nhìn nụ cười trên môi Linh, tôi lẩm bẩm: "Nhỏ thành công rồi..!"...
-------------------------
Chap08
8. Devil
_Tao ghét quần áo của mày, Cris ạ!
_Ai bắt mày mặc đâu!
_Vừa cứng vừa khó chịu, lại xấu nữa... Khiếu thẩm mỹ của mày tệ quá!
_Wei, còn nói là tao bắt mày cởi ra trả đó!!
Hè hè, thằng nhỏ đang khó chịu vì lúc nãy tôi không cho nó đến gần "bé cừu" của mình...
Thoai hông chọc nó nữa.. lâu lâu cũng phải để gã gặm nhấm nỗi ấm ức 1 mình chứ.. Khà khà.. sự trả thù "ngọt ngào"... X)
Trở về việc chính... Xem nào, bước đầu tạm cho là đã thành công. Bé cừu không nhận ra tôi, không nghi ngờ gì + đã có chút cảm tình (phải nói là "hơi bị" sâu đậm!!!)
Những bước tiếp theo thì cần thằng bạn chết tiệt này tiếp sức... Tôi ngao ngán thở dài... Lại phải hi sinh vài thứ rồi...
****************
_Cái gì làm mày nghĩ tao sẽ đồng ý nhỉ? - gã nhếch môi cười, giở cái giọng "bạn biết đấy, loài bò không thể bay!!"..
_Well, tao chỉ tin rằng mày sẽ không từ chối!
_Lý do?
_Mày đủ thông minh để không tự đánh mất cơ hội ra điều kiện cho tao mà, đúng không?
Hắn im lặng.. ra chiều đăm chiêu suy nghĩ...
Sau 10s, với nụ cười có thể làm nổ tim bất kỳ cô bé ngây thơ nào, hắn lên tiếng:
_Tại sao tao lại làm bạn với 1 con quái vật như mày nhỉ? ^_^
*****************
REQUESTS:
1/ Xóa hết nợ nần => Trắng sổ.
2/ Thua hoặc đứng sau hắn (trong mọi việc: học lực, năng khiếu, ngoại hình,... ), không được kêu ca => Chấp nhận.
3/ Thực hiện 1 yêu sách bất kỳ của hắn => Phục tùng.
[Đương nhiên điều thứ 3 này có hàng rào bảo vệ.... Những việc như phạm pháp, làm tổn hại người khác (kể cả mình!), phá hoại của công, thay đổi lịch sử, làm ảnh hưởng đến hòa bình thế giới,..., tôi có quyền gạt bỏ!!]
Tiếc quá.. Bao công sức bỏ ra lừa thằng nhỏ thua cá cược để được xem nó ôm hôn người dưng nước máy giữa đường.. giờ tan thành bọt bong bóng..
Hix, nhưng đành thôi... Vì "sự nghiệp" lớn phải hi sinh "lợi ích" bé..
********************
Tôi mò mẫm tìm chùm chìa khóa trong ba lô... Gần 1 giờ sáng rồi, chắc mọi người đã đi ngủ hết... 2 ngày nay tôi chưa về nhà...
Chưa kịp tra khóa vào ổ thì cánh cổng mở toang... Nếu không phản ứng cực nhanh chắc giờ này tôi đã bị đánh văng sang bên kia đường và nằm gọn trong thùng rác công cộng trước hàng rào nhà đối diện..
_Katieee..!!!! Cuối cùng thì con cũng chịu về với papa!!!!..
Chưa kịp hoàng hồn thì đã bị thân hình đồ sộ đó nhấc bổng lên, quay mòng mòng rồi đặt xuống, ôm siết lấy... Ặc... Khó thở... Ặc ặc...
_Papa nhớ Katie đến mức ngủ quên không đắp chăn, ăn quên không cầm đũa...
_Tha.. thả...
_Mọi người ai cũng mong Kate từng giây từng phút... Cả con chó cũng ngày ngày vẫy đuôi trông con về..!
_Thả... co... con... r..
_Pa nhìn gì cũng thấy hình ảnh Kate trên đó.. cái nồi, cái cái niêu, cái xoong, cái chảo.. thậm chí nhìn cái thùng rác cũng liên tưởng đến con!!..
_ĐỦ RỒI PA!!!! THẢ CON RA!!!!!!
_Oh... OK! 0_0
_Khụ... khục... pa tính giết chết con à?.. >_<
_Đâu... vì tình cảm bộc phát thôi mà..! T_T
_Có ngày con cũng đứt mạch máu mà từ trần vì cái kiểu bày tỏ này..
_Oaaaa.. Papa nhớ con thật đó!! Đêm nào cũng gọi tên Kate trước khi đi ngủ..
_Con nghe nói mấy bà phù thủy hay làm vậy để nguyền rủa người khác.. >_>
_Không, pa cầu nguyện mà!!! Cầu cho con thi tốt, trúng tủ.. Mà nói mới nhớ, làm bài sao rồi Kate? - papa đổi giọng nghiêm túc ngay lập tức, thật khó tưởng tượng nổi 2 giây trước mắt ông còn ngân ngấn nước
_OK.. Đủ để đứng nhì!
_Còn nhớ con hứa gì với pa không? Coi chừng phải thực hiện lời nói đó thật đấy..!
_Pa nhiều chuyện! Còn chưa biết kết quả mà... Con lên giường đây, buồn ngủ rồi!!! Mai gặp, pa!
Tôi phi lên cầu thang, mặc kệ ông gào thét ở dưới: "Kate, papa loves you!", "Dream of papa... your dearest father!!!"...
Đóng cửa phòng vào.. tôi quăng ba lô lên bàn, lăn ra giường, nhắm mắt lại...
Tôi đá vào con Chucky (búp bê giả thôi!) dưới chân theo thói quen để nghe vài câu chúc ngủ ngon bằng giọng nhát ma của nó...
But...
"Papa loves Katie.. Papa wishes Katie good dreams.. Papa lov..."
Tôi bật dậy, tắt phụt công tắc trên đầu nó...
_Papa, you're so annoying!!! - tôi đấm bốp lên mặt con búp bê, lẩm bẩm...
Ngắm nó 1 lúc.. bất giác tôi mỉm cười..
"Well.. 'night, pa!"... tôi ôm Chucky vào lòng, thì thầm, rồi nằm xuống ngủ ngon lành...
-------------------------
_Tao ghét quần áo của mày, Cris ạ!
_Ai bắt mày mặc đâu!
_Vừa cứng vừa khó chịu, lại xấu nữa... Khiếu thẩm mỹ của mày tệ quá!
_Wei, còn nói là tao bắt mày cởi ra trả đó!!
Hè hè, thằng nhỏ đang khó chịu vì lúc nãy tôi không cho nó đến gần "bé cừu" của mình...
Thoai hông chọc nó nữa.. lâu lâu cũng phải để gã gặm nhấm nỗi ấm ức 1 mình chứ.. Khà khà.. sự trả thù "ngọt ngào"... X)
Trở về việc chính... Xem nào, bước đầu tạm cho là đã thành công. Bé cừu không nhận ra tôi, không nghi ngờ gì + đã có chút cảm tình (phải nói là "hơi bị" sâu đậm!!!)
Những bước tiếp theo thì cần thằng bạn chết tiệt này tiếp sức... Tôi ngao ngán thở dài... Lại phải hi sinh vài thứ rồi...
****************
_Cái gì làm mày nghĩ tao sẽ đồng ý nhỉ? - gã nhếch môi cười, giở cái giọng "bạn biết đấy, loài bò không thể bay!!"..
_Well, tao chỉ tin rằng mày sẽ không từ chối!
_Lý do?
_Mày đủ thông minh để không tự đánh mất cơ hội ra điều kiện cho tao mà, đúng không?
Hắn im lặng.. ra chiều đăm chiêu suy nghĩ...
Sau 10s, với nụ cười có thể làm nổ tim bất kỳ cô bé ngây thơ nào, hắn lên tiếng:
_Tại sao tao lại làm bạn với 1 con quái vật như mày nhỉ? ^_^
*****************
REQUESTS:
1/ Xóa hết nợ nần => Trắng sổ.
2/ Thua hoặc đứng sau hắn (trong mọi việc: học lực, năng khiếu, ngoại hình,... ), không được kêu ca => Chấp nhận.
3/ Thực hiện 1 yêu sách bất kỳ của hắn => Phục tùng.
[Đương nhiên điều thứ 3 này có hàng rào bảo vệ.... Những việc như phạm pháp, làm tổn hại người khác (kể cả mình!), phá hoại của công, thay đổi lịch sử, làm ảnh hưởng đến hòa bình thế giới,..., tôi có quyền gạt bỏ!!]
Tiếc quá.. Bao công sức bỏ ra lừa thằng nhỏ thua cá cược để được xem nó ôm hôn người dưng nước máy giữa đường.. giờ tan thành bọt bong bóng..
Hix, nhưng đành thôi... Vì "sự nghiệp" lớn phải hi sinh "lợi ích" bé..
********************
Tôi mò mẫm tìm chùm chìa khóa trong ba lô... Gần 1 giờ sáng rồi, chắc mọi người đã đi ngủ hết... 2 ngày nay tôi chưa về nhà...
Chưa kịp tra khóa vào ổ thì cánh cổng mở toang... Nếu không phản ứng cực nhanh chắc giờ này tôi đã bị đánh văng sang bên kia đường và nằm gọn trong thùng rác công cộng trước hàng rào nhà đối diện..
_Katieee..!!!! Cuối cùng thì con cũng chịu về với papa!!!!..
Chưa kịp hoàng hồn thì đã bị thân hình đồ sộ đó nhấc bổng lên, quay mòng mòng rồi đặt xuống, ôm siết lấy... Ặc... Khó thở... Ặc ặc...
_Papa nhớ Katie đến mức ngủ quên không đắp chăn, ăn quên không cầm đũa...
_Tha.. thả...
_Mọi người ai cũng mong Kate từng giây từng phút... Cả con chó cũng ngày ngày vẫy đuôi trông con về..!
_Thả... co... con... r..
_Pa nhìn gì cũng thấy hình ảnh Kate trên đó.. cái nồi, cái cái niêu, cái xoong, cái chảo.. thậm chí nhìn cái thùng rác cũng liên tưởng đến con!!..
_ĐỦ RỒI PA!!!! THẢ CON RA!!!!!!
_Oh... OK! 0_0
_Khụ... khục... pa tính giết chết con à?.. >_<
_Đâu... vì tình cảm bộc phát thôi mà..! T_T
_Có ngày con cũng đứt mạch máu mà từ trần vì cái kiểu bày tỏ này..
_Oaaaa.. Papa nhớ con thật đó!! Đêm nào cũng gọi tên Kate trước khi đi ngủ..
_Con nghe nói mấy bà phù thủy hay làm vậy để nguyền rủa người khác.. >_>
_Không, pa cầu nguyện mà!!! Cầu cho con thi tốt, trúng tủ.. Mà nói mới nhớ, làm bài sao rồi Kate? - papa đổi giọng nghiêm túc ngay lập tức, thật khó tưởng tượng nổi 2 giây trước mắt ông còn ngân ngấn nước
_OK.. Đủ để đứng nhì!
_Còn nhớ con hứa gì với pa không? Coi chừng phải thực hiện lời nói đó thật đấy..!
_Pa nhiều chuyện! Còn chưa biết kết quả mà... Con lên giường đây, buồn ngủ rồi!!! Mai gặp, pa!
Tôi phi lên cầu thang, mặc kệ ông gào thét ở dưới: "Kate, papa loves you!", "Dream of papa... your dearest father!!!"...
Đóng cửa phòng vào.. tôi quăng ba lô lên bàn, lăn ra giường, nhắm mắt lại...
Tôi đá vào con Chucky (búp bê giả thôi!) dưới chân theo thói quen để nghe vài câu chúc ngủ ngon bằng giọng nhát ma của nó...
But...
"Papa loves Katie.. Papa wishes Katie good dreams.. Papa lov..."
Tôi bật dậy, tắt phụt công tắc trên đầu nó...
_Papa, you're so annoying!!! - tôi đấm bốp lên mặt con búp bê, lẩm bẩm...
Ngắm nó 1 lúc.. bất giác tôi mỉm cười..
"Well.. 'night, pa!"... tôi ôm Chucky vào lòng, thì thầm, rồi nằm xuống ngủ ngon lành...
-------------------------
Chap09
9. Prince
_Hoàng tử á?
_Giúp bọn tớ đi Lâm! Chỉ mỗi cậu là hợp vai này thôi!
_Cả lớp tham gia à?
_Uhm... Ngoài cậu ra, tất cả đều phải bốc thăm chọn vai.
_Lớp mình diễn vở gì?
_Bạch Tuyết ngủ trong rừng!
_o_0
_Bọn tớ kết hợp mọi chuyện cổ tích hiện đại lẫn cổ điển lại để tạo thành 1 vở kịch ấn tượng.. Nhất định nó sẽ là kịch bản có 1 không 2!!!
_ Nghe hấp dẫn đấy! Alright, để tớ thử xem..
_YAY!!! Thấy chưa, tớ đã nói với các cậu là cậu ấy sẽ đồng ý mà...
_Tuyệt quá, năm nay lớp mình chắc chắn đạt giải nhất!!
..................................
Tôi liếc sang phía Linh.. nhỏ đang xăm soi tờ thăm của nó.
_Vai gì vậy? - ghé sát mặt nhỏ, tôi nhòm vào tờ giấy..
_Đảm bảo tụi nó đã làm gì đó với tờ thăm của tao.. - nhỏ nói, mắt vẫn không rời khỏi 2 chữ nghệch ngoạc:
"PHÙ THỦY"
Phì cười, tôi quay sang chọc nó:
_Haha, đóng vai này mày khỏi cần hóa trang!
Vẫn với giọng thản nhiên đến lạnh người, nhỏ nhíu mày:
_Mày nghĩ tao nên đốt tóc lũ con gái đó hay ép nó uống a-xít?
_Tùy... nhưng tao thấy món ném phi tiêu của mày vẫn kinh dị nhất...
Tôi cười, nghĩ thầm: nhỏ đúng là mụ phù thủy duy nhất còn xót lại...
_Bọn con gái lớp mình rỗi hơi thiệt.. - nhỏ tặc lưỡi, nhìn lên trước lớp - Tụi nó đang oắn tù tì giành vai công chúa kìa!
Tôi nhìn về phía bảng, nơi 1 đám nhốn nháo đang hò hét tranh chấp gì đấy..
_2 người cậu là cặp cuối cùng, ai thắng sẽ giành được tờ thăm này.
_Ok..... Oẳn.. tù...t
Quay lại nhìn nhỏ thu dọn sách vở, tôi hỏi:
_Mày về sớm thế à?
Nó thẩy cho tôi 1 cái liếc mang mác dao cạo, gầm gừ:
_Tại ai hả đồ phản bạn? Papa chưa bắt tao cách xa mày trong vòng bán kính 5 mét là may đấy.. Rồi để xem tao cạo đầu mày như thế nào!!!
À à... hôm nay công bố điểm thi... tôi lại hạng trên nhỏ nên nó phải về sớm nghĩ cách "dàn xếp" giải thích với người cha "đáng kính" ấy mà.. .. Coi bộ tôi phải "hi sinh" để giúp nhỏ rồi..
_Ahh... Thúy ăn gian!!!! Bồ ra sau!!!
_Cái gì vậy?? Rõ ràng tớ đã thắng mà!!!
_Không được!! Không công bằng... Ván này hủy!!!
_Đã hủy bao nhiêu lần rồi, cứ thế này bao giờ mới có người thắng??
Hix.. các cô có cần phải quá đà thế không? Chỉ là 1 vai diễn thôi mà!!
_Hình như trong kịch bản có cảnh kissing nên tụi nó mới "điên" lên như thế.. - nhỏ nhếch môi cười, trêu chọc nhìn tôi - Thật là 1 hoàng tử đào hoa..!
Chưa kịp đáp trả thì đã bị bạn lớp phó thể mĩ đề nghị:
_Hay là để hoàng tử tự chọn Bạch Tuyết đi!
_Uhm... phải đó Lâm, cậu chọn đi... Trong bọn tớ ai hợp vai này?
Ehh... Sao lại đẩy cho tôi cái trách nhiệm to tát như vậy? Tôi mà chọn sẽ lại gây bất đồng thôi... trong khi tôi yêu hòa bình thế này.. Hix.. Chúa ơi.. con phải làm sao??
_Sao Lâm?
Hình như họ không thể kiên nhẫn thêm được nữa..
Tôi nhìn Linh cầu cứu... Pleasssse...
Nhỏ thản nhiên quay mặt đi, phủ nhận 9 năm nghĩa tình gắn bó...
LINH... MÀY CỨ NHỚ ĐẤY!!!! THÙ NÀY TAO SẼ TRẢ!!!
_Tớ.. thấy.. ai trong các cậu cũng giống công chúa cả... Thật khó chọn.. - tôi cố nở nụ cười đẹp nhất mà mình có thể lúc này, đan tay vào nhau - Hay tất cả các cậu đóng vai này đi, càng nhiều Bạch Tuyết càng vui!
Cũng may nụ cười của tôi kịp phát huy tác dụng, bọn họ ngẩn ra, đỏ mặt..... không khí loãng hơn 1 chút..
_Nhưng.. nhưng.. không được đâu Lâm... Kịch bản đã hoàn thành rồi!
_Phải đó.. vả lại nhiều công chúa quá sẽ khiến câu chuyện nhàm...
_...
_Hay là thế này đi... Các bạn trai còn lại hãy bàn bạc xem ai thích hợp cho vai công chúa nhất.. - nhỏ Hiền, lớp phó học tập góp ý
_Uh... Đúng đó... Ý kiến hay lắm!!! - bọn con gái lập tức tán thành, rồi nhìn về phía đám con trai, đang đưa mắt liếc nhau hội ý, chờ đợi..
Chưa đến 1 phút, tên lớp phó lao động lên tiếng:
_Về ngoại hình lẫn tài năng thì chỉ mỗi Linh là phù hợp.. Bọn tớ ai cũng đồng ý..
_Không thể, cậu ấy đã được phân vai rồi..
_Đúng đó... Hãy chọn 1 trong bọn tớ!
_Nhưng Linh...
_Tớ sẽ đóng vai bà mẹ kế!
_Huh?
_Tớ muốn cho các cậu cơ hội để thay đổi cái nhìn về mụ phù thủy này.. - nhỏ khoanh tay lại, cười nụ cười nửa miệng có ma lực....
Cả lớp đều bị cuốn hút vào nó, kể cả tôi...
_Vậy ai có lá thăm "Công Chúa" sẽ là người được chọn..
Mọi người bừng tỉnh bởi câu nói ấy...
Tôi chưa kịp quay lại đấm cho kẻ ngu ngốc vừa phát ngôn thì đám đông kia đã lao vào nhau tranh lấy tờ giấy như giành tấm vé số độc đắc...
Trời ạ... Rồi sẽ lại có người bị thương cho xem...!!! Tôi cố nghĩ cách cản bọn nó nhưng vô ích... So với đám đông "khát máu" kia thì sức voi cũng bó tay...
_Cứ mặc kệ tụi nó đi, sẽ có màn hay để xem đấy! - Linh chống tay lên bàn, mỉm cười quan sát sự việc 1 cách thích thú..
Bọn nó giành giựt tờ thăm không thương tiếc... Xô đẩy, chen lấn, bàn ghế xê lệch in đầy nhưng vết giày... thiệt hại không kể xiết..
Và... Phập...
Lá thăm bay vọt ra ngoài cửa sổ.. rơi xuống nhẹ nhàng như chiếc lá cuối mùa thu...
HAHAHAHAHA...
Thank God.. nhờ vậy mà lũ con gái kia mới thôi gào thét tra tấn lỗ tai tôi..
Bọn nó ngẩn ra... 2 phút... rồi bắt đầu sụt xịt hối tiếc:
_Tại cậu cả đấy Nga.. Lẽ ra cậu không nên đẩy tớ như thế!
_Cậu nữa chứ, nếu cậu chịu bỏ tay tớ ra thì tớ đã kịp bắt được nó!
_Sao túm áo tớ??
_Cậu đạp lên giày tớ đấy!
..................
_Thôi, dù sao thì lá thăm đó cũng mất rồi... đừng vì nó mà tranh chấp.. - tôi cười, cố ra vẻ an ủi - Tớ đã nói rồi mà, các cậu ai cũng là công chúa!
_Thật không Lâm?
_Uhm... Hay các cậu thay vai công chúa bằng nhân vật khác đi? Đổi luôn kịch bản càng tốt... Diễn vở nào không có hoàng tử ấy!!
_Oh... Vậy là phải viết lại kịch bản...
_Từ bây giờ đến lễ tổng kết còn mỗi 2 tuần... Không thể kịp được!
_Chẳng lẽ phải hủy màn này?
_Huhu... Tớ không muốn!!
_Hay là để 1 bạn nam đóng vai công chúa đi, như vậy sẽ không còn xung đột nữa!
Tôi quay phắt sang kẻ vừa nói câu đó... ném cho nó 1 cái nhìn đe dọa: mày muốn chết hả Linh?
_Hơ... Đơn giản vậy sao tớ không nghĩ ra nhỉ?
_Uh ha... tớ tán thành!
_Tớ cũng đồng ý!!
Wei wei... Không đời nào tôi chịu kiss 1 thằng con trai... Có chết cũng không...
_Quyết định vậy đi.. Duy, cậu đóng vai công chúa nhé!!
***Trời Sập Xuống***
_Uhm.. các anh chị ơi, em nhặt được tờ giấy này dưới sân trường!
Nhận ra giọng quen quen, tôi nhìn về cửa lớp, nơi cô bé xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh đang đứng đó, chìa mảnh giấy ra. Quỳnh nở nụ cười tươi tắn hơn cả ánh bình minh, nhìn chúng tôi chờ đợi...
Mảnh giấy màu hồng ấy.. lá thăm!!
Khi mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng vì nụ cười tuyệt đẹp kia, tôi cười, công bố vị cứu tinh của mình cho cả thế giới biết:
_Này, hình như có người đã nói "ai có lá thăm "Công Chúa" sẽ là người được chọn..", phải không?
-------------------------
_Hoàng tử á?
_Giúp bọn tớ đi Lâm! Chỉ mỗi cậu là hợp vai này thôi!
_Cả lớp tham gia à?
_Uhm... Ngoài cậu ra, tất cả đều phải bốc thăm chọn vai.
_Lớp mình diễn vở gì?
_Bạch Tuyết ngủ trong rừng!
_o_0
_Bọn tớ kết hợp mọi chuyện cổ tích hiện đại lẫn cổ điển lại để tạo thành 1 vở kịch ấn tượng.. Nhất định nó sẽ là kịch bản có 1 không 2!!!
_ Nghe hấp dẫn đấy! Alright, để tớ thử xem..
_YAY!!! Thấy chưa, tớ đã nói với các cậu là cậu ấy sẽ đồng ý mà...
_Tuyệt quá, năm nay lớp mình chắc chắn đạt giải nhất!!
..................................
Tôi liếc sang phía Linh.. nhỏ đang xăm soi tờ thăm của nó.
_Vai gì vậy? - ghé sát mặt nhỏ, tôi nhòm vào tờ giấy..
_Đảm bảo tụi nó đã làm gì đó với tờ thăm của tao.. - nhỏ nói, mắt vẫn không rời khỏi 2 chữ nghệch ngoạc:
"PHÙ THỦY"
Phì cười, tôi quay sang chọc nó:
_Haha, đóng vai này mày khỏi cần hóa trang!
Vẫn với giọng thản nhiên đến lạnh người, nhỏ nhíu mày:
_Mày nghĩ tao nên đốt tóc lũ con gái đó hay ép nó uống a-xít?
_Tùy... nhưng tao thấy món ném phi tiêu của mày vẫn kinh dị nhất...
Tôi cười, nghĩ thầm: nhỏ đúng là mụ phù thủy duy nhất còn xót lại...
_Bọn con gái lớp mình rỗi hơi thiệt.. - nhỏ tặc lưỡi, nhìn lên trước lớp - Tụi nó đang oắn tù tì giành vai công chúa kìa!
Tôi nhìn về phía bảng, nơi 1 đám nhốn nháo đang hò hét tranh chấp gì đấy..
_2 người cậu là cặp cuối cùng, ai thắng sẽ giành được tờ thăm này.
_Ok..... Oẳn.. tù...t
Quay lại nhìn nhỏ thu dọn sách vở, tôi hỏi:
_Mày về sớm thế à?
Nó thẩy cho tôi 1 cái liếc mang mác dao cạo, gầm gừ:
_Tại ai hả đồ phản bạn? Papa chưa bắt tao cách xa mày trong vòng bán kính 5 mét là may đấy.. Rồi để xem tao cạo đầu mày như thế nào!!!
À à... hôm nay công bố điểm thi... tôi lại hạng trên nhỏ nên nó phải về sớm nghĩ cách "dàn xếp" giải thích với người cha "đáng kính" ấy mà.. .. Coi bộ tôi phải "hi sinh" để giúp nhỏ rồi..
_Ahh... Thúy ăn gian!!!! Bồ ra sau!!!
_Cái gì vậy?? Rõ ràng tớ đã thắng mà!!!
_Không được!! Không công bằng... Ván này hủy!!!
_Đã hủy bao nhiêu lần rồi, cứ thế này bao giờ mới có người thắng??
Hix.. các cô có cần phải quá đà thế không? Chỉ là 1 vai diễn thôi mà!!
_Hình như trong kịch bản có cảnh kissing nên tụi nó mới "điên" lên như thế.. - nhỏ nhếch môi cười, trêu chọc nhìn tôi - Thật là 1 hoàng tử đào hoa..!
Chưa kịp đáp trả thì đã bị bạn lớp phó thể mĩ đề nghị:
_Hay là để hoàng tử tự chọn Bạch Tuyết đi!
_Uhm... phải đó Lâm, cậu chọn đi... Trong bọn tớ ai hợp vai này?
Ehh... Sao lại đẩy cho tôi cái trách nhiệm to tát như vậy? Tôi mà chọn sẽ lại gây bất đồng thôi... trong khi tôi yêu hòa bình thế này.. Hix.. Chúa ơi.. con phải làm sao??
_Sao Lâm?
Hình như họ không thể kiên nhẫn thêm được nữa..
Tôi nhìn Linh cầu cứu... Pleasssse...
Nhỏ thản nhiên quay mặt đi, phủ nhận 9 năm nghĩa tình gắn bó...
LINH... MÀY CỨ NHỚ ĐẤY!!!! THÙ NÀY TAO SẼ TRẢ!!!
_Tớ.. thấy.. ai trong các cậu cũng giống công chúa cả... Thật khó chọn.. - tôi cố nở nụ cười đẹp nhất mà mình có thể lúc này, đan tay vào nhau - Hay tất cả các cậu đóng vai này đi, càng nhiều Bạch Tuyết càng vui!
Cũng may nụ cười của tôi kịp phát huy tác dụng, bọn họ ngẩn ra, đỏ mặt..... không khí loãng hơn 1 chút..
_Nhưng.. nhưng.. không được đâu Lâm... Kịch bản đã hoàn thành rồi!
_Phải đó.. vả lại nhiều công chúa quá sẽ khiến câu chuyện nhàm...
_...
_Hay là thế này đi... Các bạn trai còn lại hãy bàn bạc xem ai thích hợp cho vai công chúa nhất.. - nhỏ Hiền, lớp phó học tập góp ý
_Uh... Đúng đó... Ý kiến hay lắm!!! - bọn con gái lập tức tán thành, rồi nhìn về phía đám con trai, đang đưa mắt liếc nhau hội ý, chờ đợi..
Chưa đến 1 phút, tên lớp phó lao động lên tiếng:
_Về ngoại hình lẫn tài năng thì chỉ mỗi Linh là phù hợp.. Bọn tớ ai cũng đồng ý..
_Không thể, cậu ấy đã được phân vai rồi..
_Đúng đó... Hãy chọn 1 trong bọn tớ!
_Nhưng Linh...
_Tớ sẽ đóng vai bà mẹ kế!
_Huh?
_Tớ muốn cho các cậu cơ hội để thay đổi cái nhìn về mụ phù thủy này.. - nhỏ khoanh tay lại, cười nụ cười nửa miệng có ma lực....
Cả lớp đều bị cuốn hút vào nó, kể cả tôi...
_Vậy ai có lá thăm "Công Chúa" sẽ là người được chọn..
Mọi người bừng tỉnh bởi câu nói ấy...
Tôi chưa kịp quay lại đấm cho kẻ ngu ngốc vừa phát ngôn thì đám đông kia đã lao vào nhau tranh lấy tờ giấy như giành tấm vé số độc đắc...
Trời ạ... Rồi sẽ lại có người bị thương cho xem...!!! Tôi cố nghĩ cách cản bọn nó nhưng vô ích... So với đám đông "khát máu" kia thì sức voi cũng bó tay...
_Cứ mặc kệ tụi nó đi, sẽ có màn hay để xem đấy! - Linh chống tay lên bàn, mỉm cười quan sát sự việc 1 cách thích thú..
Bọn nó giành giựt tờ thăm không thương tiếc... Xô đẩy, chen lấn, bàn ghế xê lệch in đầy nhưng vết giày... thiệt hại không kể xiết..
Và... Phập...
Lá thăm bay vọt ra ngoài cửa sổ.. rơi xuống nhẹ nhàng như chiếc lá cuối mùa thu...
HAHAHAHAHA...
Thank God.. nhờ vậy mà lũ con gái kia mới thôi gào thét tra tấn lỗ tai tôi..
Bọn nó ngẩn ra... 2 phút... rồi bắt đầu sụt xịt hối tiếc:
_Tại cậu cả đấy Nga.. Lẽ ra cậu không nên đẩy tớ như thế!
_Cậu nữa chứ, nếu cậu chịu bỏ tay tớ ra thì tớ đã kịp bắt được nó!
_Sao túm áo tớ??
_Cậu đạp lên giày tớ đấy!
..................
_Thôi, dù sao thì lá thăm đó cũng mất rồi... đừng vì nó mà tranh chấp.. - tôi cười, cố ra vẻ an ủi - Tớ đã nói rồi mà, các cậu ai cũng là công chúa!
_Thật không Lâm?
_Uhm... Hay các cậu thay vai công chúa bằng nhân vật khác đi? Đổi luôn kịch bản càng tốt... Diễn vở nào không có hoàng tử ấy!!
_Oh... Vậy là phải viết lại kịch bản...
_Từ bây giờ đến lễ tổng kết còn mỗi 2 tuần... Không thể kịp được!
_Chẳng lẽ phải hủy màn này?
_Huhu... Tớ không muốn!!
_Hay là để 1 bạn nam đóng vai công chúa đi, như vậy sẽ không còn xung đột nữa!
Tôi quay phắt sang kẻ vừa nói câu đó... ném cho nó 1 cái nhìn đe dọa: mày muốn chết hả Linh?
_Hơ... Đơn giản vậy sao tớ không nghĩ ra nhỉ?
_Uh ha... tớ tán thành!
_Tớ cũng đồng ý!!
Wei wei... Không đời nào tôi chịu kiss 1 thằng con trai... Có chết cũng không...
_Quyết định vậy đi.. Duy, cậu đóng vai công chúa nhé!!
***Trời Sập Xuống***
_Uhm.. các anh chị ơi, em nhặt được tờ giấy này dưới sân trường!
Nhận ra giọng quen quen, tôi nhìn về cửa lớp, nơi cô bé xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh đang đứng đó, chìa mảnh giấy ra. Quỳnh nở nụ cười tươi tắn hơn cả ánh bình minh, nhìn chúng tôi chờ đợi...
Mảnh giấy màu hồng ấy.. lá thăm!!
Khi mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng vì nụ cười tuyệt đẹp kia, tôi cười, công bố vị cứu tinh của mình cho cả thế giới biết:
_Này, hình như có người đã nói "ai có lá thăm "Công Chúa" sẽ là người được chọn..", phải không?
-------------------------
Chap10
10. Angel
Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi vừa nhặt được mảnh giấy màu hồng có in chữ "Công Chúa" rất đẹp này dưới sân trường, trên mép phải còn được đánh dấu 11A11. Vì nghĩ rằng có thể họ đã bất cẩn làm rơi nên tôi mò lên đây trả lại (à... uhm... thật ra lý do chính của tôi là để được nhìn thấy hoàng tử... Hix.. xấu hổ quá!!)
Đúng như mong đợi, anh Lâm đang cười thật tươi tiến lại chỗ tôi.. Bình thường nụ cười mê hoặc kia đã có thể nâng tôi lên không trung, ném ra ngoài tầng khí quyển.... nhưng ánh mắt kỳ lạ mà mọi người trong lớp đang xoáy về phía mình làm tôi phân tán tư tưởng, giảm sức hút của hoàng tử đi 1 nửa.. T_T
Mắt họ dính chặt vào tờ giấy trên tay tôi, rồi ngước lên nhìn mặt tôi chằm chằm 1 cách khó hiểu...
Anh Lâm vừa bảo ai có mảnh giấy này sẽ được chọn... là sao nhỉ??
Hoàng tử đứng trước mặt tôi, khẽ cúi xuống, rồi, trước sự bất ngờ của mọi người trong lớp, anh nâng bàn tay đang nắm chặt tờ giấy của tôi lên...... và hôn nhẹ vào nó...
Eh.. ehhhh...
_Cám ơn thần linh đã đưa nàng đến cho ta, Bạch Tuyết.. - anh cười, vẫn nụ cười có ma lực đó..
Tôi.. hình như tôi đang bay lên... Sắp chạm được vào mây rồi... ~*.*~
Hoàng tử vẫn nắm chặt tay tôi, và thật nhẹ nhàng, anh rút mảnh giấy ra, giơ cao lên để mọi người nhìn rõ:
_Cô bé này sẽ đóng vai "Công Chúa".. Đây là lựa chọn của tờ thăm, không phải tớ.. ^^
Cái... cái... cái gì đang diễn ra vậy?? Có ai đó.. làm ơn nói cho tôi biết mình đang ở trong tình huống nào không? Tay (chỗ mà hoàng tử hô... à không, dùng từ này là thất kính, chạm môi vào) và mặt tôi nóng bỏng, không soi gương cũng biết nó đang đỏ bừng, như 1 quả cà chua (loại chín sắp nát rồi ấy)..
Dù đang lơ lửng trên chín tầng mây nhưng tôi vẫn cảm nhận được luồng sát khí mà các chị trong lớp đang đổ dồn về phía mình... Cố bắt bộ óc của mình hoạt động lại bình thường... tôi hỏi 1 câu mà bất kỳ người bình thường nào cũng muốn biết và phải hỏi ngay từ khi đặt chân đến trước cửa lớp này..
_Anh Lâm... chuyện gì vậy? - bối rối vì 1 lý do chính đáng..
_Em nghe rồi đấy, lớp anh chuẩn bị diễn kịch, vở "Bạch Tuyết ngủ trong rừng"... ^^
_???
_1 phiên bản khác của Bạch Tuyết, và em sẽ đóng vai chính.. ^^
_Hả...
_Tớ phản đối!
Cả tôi và anh hoàng tử đồng loạt nhìn về phía người vừa đứng dậy.. 1 chị khá xinh, tóc xoăn, giọng rất trong và.. cao.. Chị ấy liếc tôi 1 cái đầy ác cảm, rồi quay sang hoàng tử:
_Nhỏ không cùng lớp, làm sao tham gia hoạt động văn nghệ chung được.. Vả lại, chọn người lớp dưới là 1 sự sỉ nhục với con gái chúng tớ đấy, Lâm ạ..
Vài tiếng xì xầm khác có vẻ ủng hộ chị ấy..
Chị ấy nói đúng mà... đương nhiên tôi không thể nhận vai này, tôi không thuộc lớp họ, lại không có khả năng đóng kịch, tôi sẽ làm hỏng vở diễn này thôi..
_Tớ đã nói rồi, tờ thăm chọn cô bé chứ không phải tớ.. - hoàng tử lại cười nụ cười mê hồn..
_Tờ.. tờ thăm đó không nói lên gì hết... Nó chỉ là mảnh giấy vô dụng thôi.. - chị ấy có vẻ lúng túng... nụ cười của anh Lâm phát huy tác dụng đúng lúc thật.. -_-"
_Vậy tại sao các cậu lại phải lao vào giành giựt nó... 1 thứ không có giá trị sẽ không khiến các cậu tiếc đến phát khóc khi làm rơi mất đâu.. - hoàng tử nhếch môi cười, có vẻ như anh thật sự muốn tôi đóng vai này
_Cái... cái đó..... Nói chung là không thể.. Tớ đảm bảo sẽ không bạn gái nào trong lớp chấp nhận chuyện này...
_Tớ tán thành!!
Người nói câu đấy.. là chị Linh...
_Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt đó, lớp phó văn thể!! Cậu vẫn còn nhớ tớ là con gái chứ? - chị Linh cười, xách ba lô đứng dậy..
_Linh... cậu... - chị tóc xoăn ngỡ ngàng nhìn chị Linh, có vẻ như chị ấy đã không lường trước được chuyện này..
_Đừng khó khăn thế, lớp phó.. - Chị Linh lên tiếng, nghiêng đầu nhìn "lớp phó" - Nếu là cô bé ấy thì sẽ không sao đâu..- rồi với nụ cười nửa miệng hút hồn 1 cách kỳ lạ, chị ấy từ từ tiến lại gần chỗ chúng tôi (à à, ý tôi là hoàng tử và tôi) đang đứng..
_Tao về trước đây, chăm sóc Bạch Tuyết cẩn thận nhé..
Chị ấy quay sang nhìn tôi.. khẽ cười... rồi bước về phía cửa..
Dù là con gái.. tôi vẫn phải công nhận, nụ cười của chị Linh quyến rũ thật đấy..
Từ lần đầu tiên gặp chị đi cùng anh Lâm ở hành lang tầng 4, tôi đã nhận thấy chị ấy luôn tỏa ra sức thu hút kỳ lạ.. Cái nhìn xoáy vào tâm can người khác và nụ cười nửa miệng bí ẩn luôn là đề tài bàn tán hấp dẫn cho giới mày râu cả trường.. Chị ấy lại học giỏi và cực kỳ thông minh uyên bác nữa...
Sao có người hoàn hảo thế nhỉ?? -_-"
_Lớp phó này - chị ấy dừng trước cửa lớp, ngoái lại - Vẫn còn nhiều vai khác mà.. Ghen tị vậy chẳng hợp với cậu tí nào ^^..
Đó là lúc tôi thấy miệng chị tóc xoăn từ từ....... "chảy dài" xuống... Ấy, cẩn thận chạm đất kìa!!
~~
Anh Lâm nhìn tôi.. không.. không chỉ nhìn... ánh mắt ấy giống như chiếc đèn pin soi rọi tâm hồn tôi.. ánh sáng của nó lan tỏa từng ngóc ngách, ngấm sâu vào mọi giác cảm..
_Em sẽ giúp anh nhé Quỳnh.. - cả giọng nói của anh ấy.. cái cách anh ấy gọi tên mình.. đủ để làm tim tôi chảy tan ra... cho dù tôi đang ở bất cứ nơi nào băng giá như Bắc Cực.. hoặc nóng bỏng hơn Hỏa Diệm Sơn.. [như chỗ mà tôi đang đứng... lớp 11A11..]
~~
Tại sao tôi lại ĐỒNG Ý???????
Làm sao tôi có thể đồng ý khi biết khả năng diễn xuất của mình là 0.45/10???
Làm sao tôi có thể đồng ý khi biết 80% các chị học sinh lớp này không có cảm tình với tôi??? [ngoại trừ chị Linh (mà thật ra tôi cũng chẳng biết chị ấy có thích tôi không.. chị ấy đâu có nói là chị ấy không ghét tôi??)]
Làm sao tôi có thể đồng ý khi biết bọn cùng lớp sẽ mổ thịt nếu chúng "thông tin" được chuyện tôi tham gia hoạt động văn nghệ cho lớp khác??
LÀM SAO TÔI CÓ THỂ TỪ CHỐI KHI HOÀNG TỬ "KHẨN THIẾT" NHỜ TÔI LÀM VIỆC NÀY??
Và tôi biết.. tôi là người nhu nhược, ngu ngốc nhất thế gian..
------------------------- Ah ah... Bản dịch đây ^^
To Do List (Việc cần làm)
1/ Find an angel and ask for a miracle..
2/ Get a star from the sky to replace my room's broken light..
3/ Collect snowflakes and scatter them along Sahel's deserts..
4/ Buy a faraway planet and plant lilies there..
5/ Stop saying 'Damn it"!!!
Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi vừa nhặt được mảnh giấy màu hồng có in chữ "Công Chúa" rất đẹp này dưới sân trường, trên mép phải còn được đánh dấu 11A11. Vì nghĩ rằng có thể họ đã bất cẩn làm rơi nên tôi mò lên đây trả lại (à... uhm... thật ra lý do chính của tôi là để được nhìn thấy hoàng tử... Hix.. xấu hổ quá!!)
Đúng như mong đợi, anh Lâm đang cười thật tươi tiến lại chỗ tôi.. Bình thường nụ cười mê hoặc kia đã có thể nâng tôi lên không trung, ném ra ngoài tầng khí quyển.... nhưng ánh mắt kỳ lạ mà mọi người trong lớp đang xoáy về phía mình làm tôi phân tán tư tưởng, giảm sức hút của hoàng tử đi 1 nửa.. T_T
Mắt họ dính chặt vào tờ giấy trên tay tôi, rồi ngước lên nhìn mặt tôi chằm chằm 1 cách khó hiểu...
Anh Lâm vừa bảo ai có mảnh giấy này sẽ được chọn... là sao nhỉ??
Hoàng tử đứng trước mặt tôi, khẽ cúi xuống, rồi, trước sự bất ngờ của mọi người trong lớp, anh nâng bàn tay đang nắm chặt tờ giấy của tôi lên...... và hôn nhẹ vào nó...
Eh.. ehhhh...
_Cám ơn thần linh đã đưa nàng đến cho ta, Bạch Tuyết.. - anh cười, vẫn nụ cười có ma lực đó..
Tôi.. hình như tôi đang bay lên... Sắp chạm được vào mây rồi... ~*.*~
Hoàng tử vẫn nắm chặt tay tôi, và thật nhẹ nhàng, anh rút mảnh giấy ra, giơ cao lên để mọi người nhìn rõ:
_Cô bé này sẽ đóng vai "Công Chúa".. Đây là lựa chọn của tờ thăm, không phải tớ.. ^^
Cái... cái... cái gì đang diễn ra vậy?? Có ai đó.. làm ơn nói cho tôi biết mình đang ở trong tình huống nào không? Tay (chỗ mà hoàng tử hô... à không, dùng từ này là thất kính, chạm môi vào) và mặt tôi nóng bỏng, không soi gương cũng biết nó đang đỏ bừng, như 1 quả cà chua (loại chín sắp nát rồi ấy)..
Dù đang lơ lửng trên chín tầng mây nhưng tôi vẫn cảm nhận được luồng sát khí mà các chị trong lớp đang đổ dồn về phía mình... Cố bắt bộ óc của mình hoạt động lại bình thường... tôi hỏi 1 câu mà bất kỳ người bình thường nào cũng muốn biết và phải hỏi ngay từ khi đặt chân đến trước cửa lớp này..
_Anh Lâm... chuyện gì vậy? - bối rối vì 1 lý do chính đáng..
_Em nghe rồi đấy, lớp anh chuẩn bị diễn kịch, vở "Bạch Tuyết ngủ trong rừng"... ^^
_???
_1 phiên bản khác của Bạch Tuyết, và em sẽ đóng vai chính.. ^^
_Hả...
_Tớ phản đối!
Cả tôi và anh hoàng tử đồng loạt nhìn về phía người vừa đứng dậy.. 1 chị khá xinh, tóc xoăn, giọng rất trong và.. cao.. Chị ấy liếc tôi 1 cái đầy ác cảm, rồi quay sang hoàng tử:
_Nhỏ không cùng lớp, làm sao tham gia hoạt động văn nghệ chung được.. Vả lại, chọn người lớp dưới là 1 sự sỉ nhục với con gái chúng tớ đấy, Lâm ạ..
Vài tiếng xì xầm khác có vẻ ủng hộ chị ấy..
Chị ấy nói đúng mà... đương nhiên tôi không thể nhận vai này, tôi không thuộc lớp họ, lại không có khả năng đóng kịch, tôi sẽ làm hỏng vở diễn này thôi..
_Tớ đã nói rồi, tờ thăm chọn cô bé chứ không phải tớ.. - hoàng tử lại cười nụ cười mê hồn..
_Tờ.. tờ thăm đó không nói lên gì hết... Nó chỉ là mảnh giấy vô dụng thôi.. - chị ấy có vẻ lúng túng... nụ cười của anh Lâm phát huy tác dụng đúng lúc thật.. -_-"
_Vậy tại sao các cậu lại phải lao vào giành giựt nó... 1 thứ không có giá trị sẽ không khiến các cậu tiếc đến phát khóc khi làm rơi mất đâu.. - hoàng tử nhếch môi cười, có vẻ như anh thật sự muốn tôi đóng vai này
_Cái... cái đó..... Nói chung là không thể.. Tớ đảm bảo sẽ không bạn gái nào trong lớp chấp nhận chuyện này...
_Tớ tán thành!!
Người nói câu đấy.. là chị Linh...
_Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt đó, lớp phó văn thể!! Cậu vẫn còn nhớ tớ là con gái chứ? - chị Linh cười, xách ba lô đứng dậy..
_Linh... cậu... - chị tóc xoăn ngỡ ngàng nhìn chị Linh, có vẻ như chị ấy đã không lường trước được chuyện này..
_Đừng khó khăn thế, lớp phó.. - Chị Linh lên tiếng, nghiêng đầu nhìn "lớp phó" - Nếu là cô bé ấy thì sẽ không sao đâu..- rồi với nụ cười nửa miệng hút hồn 1 cách kỳ lạ, chị ấy từ từ tiến lại gần chỗ chúng tôi (à à, ý tôi là hoàng tử và tôi) đang đứng..
_Tao về trước đây, chăm sóc Bạch Tuyết cẩn thận nhé..
Chị ấy quay sang nhìn tôi.. khẽ cười... rồi bước về phía cửa..
Dù là con gái.. tôi vẫn phải công nhận, nụ cười của chị Linh quyến rũ thật đấy..
Từ lần đầu tiên gặp chị đi cùng anh Lâm ở hành lang tầng 4, tôi đã nhận thấy chị ấy luôn tỏa ra sức thu hút kỳ lạ.. Cái nhìn xoáy vào tâm can người khác và nụ cười nửa miệng bí ẩn luôn là đề tài bàn tán hấp dẫn cho giới mày râu cả trường.. Chị ấy lại học giỏi và cực kỳ thông minh uyên bác nữa...
Sao có người hoàn hảo thế nhỉ?? -_-"
_Lớp phó này - chị ấy dừng trước cửa lớp, ngoái lại - Vẫn còn nhiều vai khác mà.. Ghen tị vậy chẳng hợp với cậu tí nào ^^..
Đó là lúc tôi thấy miệng chị tóc xoăn từ từ....... "chảy dài" xuống... Ấy, cẩn thận chạm đất kìa!!
~~
Anh Lâm nhìn tôi.. không.. không chỉ nhìn... ánh mắt ấy giống như chiếc đèn pin soi rọi tâm hồn tôi.. ánh sáng của nó lan tỏa từng ngóc ngách, ngấm sâu vào mọi giác cảm..
_Em sẽ giúp anh nhé Quỳnh.. - cả giọng nói của anh ấy.. cái cách anh ấy gọi tên mình.. đủ để làm tim tôi chảy tan ra... cho dù tôi đang ở bất cứ nơi nào băng giá như Bắc Cực.. hoặc nóng bỏng hơn Hỏa Diệm Sơn.. [như chỗ mà tôi đang đứng... lớp 11A11..]
~~
Tại sao tôi lại ĐỒNG Ý???????
Làm sao tôi có thể đồng ý khi biết khả năng diễn xuất của mình là 0.45/10???
Làm sao tôi có thể đồng ý khi biết 80% các chị học sinh lớp này không có cảm tình với tôi??? [ngoại trừ chị Linh (mà thật ra tôi cũng chẳng biết chị ấy có thích tôi không.. chị ấy đâu có nói là chị ấy không ghét tôi??)]
Làm sao tôi có thể đồng ý khi biết bọn cùng lớp sẽ mổ thịt nếu chúng "thông tin" được chuyện tôi tham gia hoạt động văn nghệ cho lớp khác??
LÀM SAO TÔI CÓ THỂ TỪ CHỐI KHI HOÀNG TỬ "KHẨN THIẾT" NHỜ TÔI LÀM VIỆC NÀY??
Và tôi biết.. tôi là người nhu nhược, ngu ngốc nhất thế gian..
------------------------- Ah ah... Bản dịch đây ^^
To Do List (Việc cần làm)
1/ Find an angel and ask for a miracle..
2/ Get a star from the sky to replace my room's broken light..
3/ Collect snowflakes and scatter them along Sahel's deserts..
4/ Buy a faraway planet and plant lilies there..
5/ Stop saying 'Damn it"!!!
0 comments:
Post a Comment